Phan Châu Thành
Đầu năm mới 2014, tôi cứ chần chừ mãi việc viết nốt phần cuối về “những tỳ vết của viên ngọc Singapore”
như đã tự hứa này. Chần chứ, là vì ai lại thích đi nói về tỳ vết của
những người hàng xóm làm chuyện đầu năm cơ chứ. Nhưng đã hứa rồi… Mà tôi
thì không thích là “Con ma nhà họ Hứa” như thủ tướng X nổi tiếng trơ trẽn của dân Việt đau khổ chúng ta hôm nay, kẻ lại vừa mới có “lời hứa đầu năm” còn trơ hơn nữa. Trơ, vì với kẻ như X, có hứa lớn có nghĩa là sẽ có hại lớn…
Nhưng với mấy bài này của tôi, các bạn có thể để ý thấy tôi thực chất chỉ mượn chuyện Singapore và người Sing để nói chuyện “đảng ta” mà thôi.
Nhắc lại ý chính hai phần trước
Trong phần đầu trước tôi đã trình bày quan điểm của mình về tính hai
mặt trong cách thức và đạo đức kinh doanh của đa số doanh nhân
Singapore. Trên ba chục năm làm ăn với họ trên nhiều địa vị tư cách khác
nhau, tôi thấy riêng ở Việt nam hôm nay họ chủ yếu kinh doanh bằng mua
chuộc các quan tham cộng sản – tức giúp tham nhũng rồi rửa tiền cho bọn “sâu đỏ” trong khi họ làm ăn rất nghiêm túc ở xứ họ. Điều tôi muốn nói là đảng cộng sản VN và các đảng viên “ưu tú”
của nó đã làm nghèo VN rất nhiều và cũng góp phần tích cực làm giàu
Singapore chút đỉnh, đánh sáng thêm viên ngọc Singapore. Về việc này,
chắc đảng PAP của ông Lee Kuan Yew phải thưởng nhiều huy chương cho các
lãnh đạo đảng CSVN mới đúng, thay vì sang cố vấn/dạy cách kinh doanh.
Phần hai, tôi nói về chính sách thực dụng của chính phủ Singapore
trong mọi lĩnh vực, nhất là kinh tế. Nó làm họ mâu thuẫn nặng nề với các
hàng xóm lân bang trong ASEAN. Trong ví dụ, tôi lấy chuyện họ mua cát
lấn biển từ tận đồng bằng Cửu Long của ta từ các quan tham cộng sản, bất
chấp việc đó phá hoại môi trường và đời sống dân ta hôm nay và ngày mai
thảm thế đến thế nào, miễn là “thuận mua vừa bán”. Mà cộng sản
Việt nam hôm nay họ đã và đang sẵn sàng bán cả đất nước, cả dân tộc
Việt này cho CS Tầu, thì nhằm nhò gì ba…hạt cát sông, miễn là tiền họ
thêm đầy túi.
Và phần này, tôi sẽ nói về hệ thống chính trị Singapore, và những tỳ
vết của họ mà cộng sản Việt Nam đã tự học lỏm và nay đã trở thành sư
phụ. Đó là, làm thế nào để ổn định chính trị?
Vài nét về hệ thống chính trị Singapore
Singapore được Anh trao cơ chế tự trị (Internal Self-Government) bằng
một Hiến pháp Singapore từ năm 1958, nhờ đó đảng PAP (People’s Actions
Party, do một nhóm trí thức trung lưu mà ông Lee K.Y. đứng đầu thành lập
4 năm trước, 1954), trong khuôn khổ Hiến pháp Anh quốc đã tham gía ứng
cử dân chủ và rồi thành đảng cầm quyền tại Singapore, từ 1959, cho đến
nay.
Về chính trị, Singapore thực chất là quốc gia với chế độ độc đảng, vì
chưa từng có đảng đối lập nào lên cầm quyền thay PAP được, suốt 54 năm
qua. Đây cũng là chế độ toàn trị (totalitarian government), vì họ (PAP)
kiểm soát chặt chẽ mọi lĩnh vực sống của hơn bốn triệu dân đảo quốc này.
Có lẽ, đây là quốc gia hiếm hoi mà việc bắt bất kỳ ai, ở bất kỳ đâu,
vào bất kỳ lúc nào có thể diễn ra nhanh gọn và không ầm ĩ nhất, nếu họ
muốn. Có nghĩa là, họ có lực lượng an ninh vô hình nhưng rất hiệu quả và
trung thành (liêm khiết).
Khó có thể gọi Singapore là nước dân chủ được, vì họ thực sự không có
lực lượng đối lập. Đảng được gọi là đối lập của PAP là WP (Workers’
Party) duy nhất thường được PAP “chia” 3-6 ghế trong 99 ghế Quốc hội, chỉ có vai trò “trang trí”
thôi, như đảng Dân chủ và đảng Xã hội của CSVN dựng lên ngày trước và
nay đã bị CSVN giải tán. Trong cuộc bầu cử gần đây nhất - 2011, hệ thống
bầu cử “dân chủ” của họ vẫn đảm bảo cho PAP chiếm 81 trong số 87 ghế nghị sĩ được bầu trong khi họ chỉ được tròm trèm 60% phiếu cử tri bầu…
Chính quyền Singapore của PAP cũng kiểm soát hoàn toàn và gắt gao hệ
thống báo chí. Ở Singapore, báo chí và hơi thở chính trị -xã hội là “của”
PAP 100%, tức là chỉ được phản biện chuyện chính trị-xã hội nước khác
mà thôi, muốn nói về chính trị Singapore – hãy bật TV lên xem PAP trình
diễn hầu như hàng ngày trên diễn đàn Quốc hội. Tự do ngôn luận cũng bị
vi phạm nghiêm trọng ở Singapore, chẳng kém Việt nam.
Tiếp theo là cơ hội thăng tiến của công dân bằng các con đường công
chức và quan chức chính phủ bị phụ thuộc hoàn toàn vào đánh giá của các
cá nhân lãnh đạo PAP, cụ thể là ông Lee cha và nay là Lee con nữa… Cha
con họ có thể chọn và đưa bất kỳ ai từ vô danh lên thành các bộ trưởng
chỉ “qua một đêm”, trước sự ngạc nhiên của dân Singapore luôn…
Đấy là vài nét chính: nền tảng dân chủ Anh, đảng phái kiểu cộng sản,
hoạt động công an hiệu quả, kiểm soát hoàn toàn báo chí-truyền thông,
kiểm soát nhân sự bí mật, pháp luật nghiêm khắc …, còn lại họ “thả lỏng” cho dân tự do: làm kinh tế, xây dựng văn hóa, tổ chức dân sự xã hội và… ra nước ngoài đánh bạc hoặc tham nhũng…
PAP – đảng cai trị Singapore trên nửa thế kỷ nay đó chỉ có khoảng
15,000 đảng viên, tức khoảng 3000 đảng viên trên 1 triệu dân, vậy mà họ
cai trị ngon ơ. Nếu áp tỷ lệ này vào Việt Nam thì CSVN chỉ cần 3x90 =
270 ngàn đảng viên, còn đỡ hơn là trên 3 triệu quan tham và quan tham
tiềm năng, gấp mười mấy lần Singapore…
Cộng sản Việt nam đã học Singapore được gì?
Nếu chỉ kể những mặt trên của hệ thống chính trị Singapore, mà đó là
những điều cốt lõi giúp nó ổn định, thì CSVN đã là thầy của PAP rồi. Này
nhé, họ có dân chủ cộng sản hơn gấp vạn lần dân chủ Anh, họ kiểm soát
không chỉ báo chí mà cả mọi cái làm ra bao chí-truyền thông như… tư
tưởng. Hoạt động của các lực lượng công an CSVN tuy không nhanh gọn
nhưng mạnh tay hơn nhiều, còn luật pháp rất nghiêm (ưu tiên với dân
trước đã) và nhân sự thì COCC sẵn rồi… Vậy còn gì nữa?
Có đúng là Singapore chỉ có “đối lập ôn hòa” như đảng WP
không? Không, dân Singapore cũng không hẳn muốn hệ thống toàn trị của
PAP, vì không dân tộc nào muốn mất tự do chọn người lãnh đạo và tự do
ngôn luận cả (cái mà PAP giữ chặt cho 15,000 đảng viên thôi!).
Đối thủ chính trị thực sự của PAP chính là đồng sáng lập PAP và đối
tác ngày đầu của của PAP để cùng đòi quyền tự trị từ Anh - là MCP
(Malaysia Communist Party), và năm 1957 MCP suýt kiểm soát được PAP, thì
PAP từ khi cầm quyền đã đặt đảng cộng sản ngoài vòng pháp luật… Có
nghĩa là PAP quyết không đội trời chung cùng cộng sản.
Singapore vẫn có đối lập thực sự, nhưng họ tất cả đều bị PAP khống
chế, dồn ép và bắt phải sống lưu vong ngay từ khi PAP nhận ra họ có thể
tranh chấp ảnh hưởng và quyền lực với họ.
Vậy không ai đang sống ở Singapore dám lên tiếng phản đối hay đòi hỏi
từ PAP các quyền đó? Có. Ví dụ như các thành viên SMNO (Singapore
Malaysia National Organization, chủ yếu do ngươi Malay tham gia) và một
số cá nhân ngưởi Hoa như Dr.Chee…Nhưng họ bị PAP hóa giải bằng hai cách
chính: cách ly xã hội (cắt đứt các quan hệ dân sự) và triệt tiêu nguồn
sống kinh tế, với từng cá nhân đối lập. Đó chính là hai điều CSVN đã học
được từ PAP, nhưng đang áp dụng ở mức độ, phong cách đểu cáng, phi nhân
đạo và tàn bạo hơn nhiều nhiều nhiều lần…
Singapore PAP cách ly cách đối thủ chính trị tiềm năng của PAP khỏi
xã hội dân sự nói chung của họ hay cản trở kinh doanh của họ một cách
kín đáo không ai biết và trên/trong khuôn khổ luật pháp dân chủ của Anh,
trong chừng mực cho phép bằng những nhắc nhở và những vụ kiện kinh tế
hợp pháp làm họ mệt mỏi thì thôi.
Tôi nhớ, một vài lần những năm 80s, nói chuyện với các bạn người
Singapore, tôi rất ngạc nhiên về một số vụ án kinh tế nhỏ nhưng dai dẳng
và vô lý của chính phủ Singapore chống lại một số doanh nhân cá lẻ (cả
gốc Hoa, Malay và cả India). Tôi càng ngạc nhiên về cách họ làm to
chuyện trên báo chí, mà chúng tôi đều biết những chuyện như thế nhan
nhản tại Singapore ở mức độ tệ hại hơn nhiều (như mua bán đồ kém chất
lượng, lách luật để giảm thuế…). Câu trả lời tôi nhận được là: đó là
cách PAP làm khó dễ các thành phần chính trị đối lập, bằng con đường
phạt án kinh tế nặng do họ/PAP có thể tùy tiện áp…Nhưng tất cả những
chuyện đó diễn ra rất văn hóa và hợp pháp.
Hồi đó, đây là lần đầu tiên tôi nghe đến khái niệm một chính phủ dùng
đến các biện pháp pháp lý kinh tế để chống lại một cá nhân vì họ có
quan điểm chính trị bất đồng với mình, nhằm đến mục tiêu triệt hạ đối
thủ chính trị đó. Một thế võ lạ của ông Lee và Singapore, và tôi cũng
quên đi…
Nay thì với “võ kinh tế-pháp lý” trò CSVN đã thành đại ác
Đến nay, tôi đoán, học phương pháp triệt tiêu kinh tế các đối thủ
chính trị của Lee Kuan Yew, đảng CSVN đã bịa ra đủ mọi lý do, luật lệ,
thuế má để “xử” hòng làm khốn đốn cả gia đình giòng họ của các
nhà bất đồng chính kiến, từ Điếu Cày Nguyễn Văn Hải đến luật sư Nguyễn
Quốc Quân, và nay chúng ta thấy cả đương kim tù nhân quản thúc Lê Thăng
Long và biết bao, người khác nữa, đẩy cuộc sống của họ đến những bước
đường cùng.
Chúng ngang nhiên và rình rập tự biến mình thành côn đồ dạng bẩn thỉu
nhất, dùng những thứ bẩn thỉu nhất như như phân, mắm tôm, bao cao su…,
dùng những hành vi tàn bạo ác độc du côn nhất… để ngang nhiên hành hung,
tra tấn, hãm hại người bất đồng chính kiến với chúng, trước mặt sự canh
gác bao che của lực lượng an ninh trong trang phục của chúng…
Chúng theo dõi, bám theo và hù dọa, ngăn cản mọi người có mọi mối
quan hệ sinh sống, sinh hoạt hàng ngày với những người đấu tranh cho dân
chủ, để họ ép họ phải ngừng những giao tiếp dân sự đơn thuần nhất, con
người nhất với nhau…
Phải kết luận rằng đây đang là biện pháp hoạt động chống bất đồng
chính kiến chính hay chủ lực, là sách lược chính qui của đảng CSVN hôm
nay.
Cứ nghe đến, đọc đến và chứng kiến những hành vi bỉ ổi của chính phủ
CSVN hiện nay đối với những người dân chủ, lòng tôi lại dâng lên một cảm
giác khinh bỉ căm ghét chúng tột cùng. Đối với tôi, chúng - bọn cộng
sản như thế, không phải là người nữa mà là những con thú ác đang xé thịt
người mà nếu có súng máy trong tay chắc chắn là tôi sẽ bóp cò diệt thú
cứu người không lưỡng lự!
Lời kết:
Tôi không có ý đổ “lỗi này” cho người Singapore vì vô tình gán ghép họ thành “thầy”
của CSVN trong việc triệt hạ kinh tế và cuộc sống dân sự của đối thủ
chính trị. Tôi chỉ nhân chuyện Singapore để nói chuyện mình: không phải
hành vi, mà cái văn hóa và lương tâm của người có hành vi đó là gì quyết
định thái độ của ta với họ.
Văn hóa và lương tâm cộng sản VN làm tôi khinh bỉ, căm ghét chúng tột cùng.
Tôi vẫn yêu quí và kính phục ông Lee và PAP, tôi vẫn yêu quí đất nước
và dân tộc Singapore, chỉ vì họ đã biết và làm được một điều này cho
chính họ: họ quyết không đội trời chung cùng cộng sản, ít ra trên đảo
quốc Singapore, điều mà người Việt cũng nên học, nên làm, cứu dải đất
hình chữ S tang thương này.
Phan Châu Thành
________________________________________________________
PS: Không đội trời chung với CS không có nghĩa là
phải tiêu diệt từng cá nhân cộng sản, đó chỉ là cách nói cương quyết
nhất của việc không chấp nhận chế độ cộng sản, tức là mong muốn tiêu
diệt cái thể chế cộng sản của họ mà thôi.