Phạm Đình Trọng
8. ĐẤU TRANH GIAI CẤP ĐÁNH TAN RÃ KHỐI THƯƠNG YÊU ĐÙM BỌC DÂN TỘC VIỆT NAM
8.1. Đánh vào nền tảng xã hội Việt Nam
Nông dân Việt Nam yêu nước thương nòi, người chủ của văn hóa làng quê
bền vững, người chủ nông thôn Việt Nam ngàn đời bình yên của tình làng
nghĩa xóm, của ca dao dân ca. Cải cách ruộng đất đánh đòn chí mạng đầu
tiên của đấu tranh giai cấp vào nông dân, nông thôn Việt Nam là đánh vào
nền tảng xã hội Việt Nam, đánh vào cội rễ đạo lí Việt Nam là tình làng
nghĩa xóm, đánh vào đầu nguồn văn hóa Việt Nam là văn hóa làng quê.
Những người nông dân Việt Nam biết lao động sáng tạo ra của cải vật chất
và của cải tinh thần cho xã hội Việt Nam bị đấu tố, đình chùa bị phá,
văn bia bị đập! Như con sông Hồng đỏ thắm phù sa bồi đắp lên châu thổ
sông Hồng, đạo lí văn hóa Việt Nam bồi đắp lên con người Việt Nam giàu
lòng yêu thương. Đấu tranh giai cấp đánh phá tan tành đạo lí, văn hóa
Việt Nam là đánh vào hồn cốt con người Việt Nam. Dân tộc Việt Nam ngàn
đời yêu thương đùm bọc tạo nên sức mạnh để tồn tại bị phân chia thành
giai cấp đối kháng! Lấy hận thù giai cấp thay cho yêu thương đùm bọc dân
tộc!
Biến con người Việt Nam yêu thương thành con người Việt Nam hận thù là việc làm đầu tiên của đấu tranh giai cấp ở Việt Nam!
8.2. Đánh vào trí tuệ đảng Cộng sản Việt Nam
Vụ việc được dựng lên với tên gọi Xét lại chống đảng đánh vào
những lõi sáng, những đảng viên cao cấp, có trí tuệ sáng láng, có tâm
hồn dân tộc, những người sớm nhận ra chiếc đai tư tưởng Mao Trạch Đông
xiết trên đầu những người Cộng sản Việt Nam, trói buộc đảng Cộng sản
Việt Nam vào đảng Cộng sản Trung Hoa, những lõi sáng đó, những trí tuệ
đó là những trí thức đích thực và hiếm hoi của đảng Cộng sản Việt Nam,
đảng tự xưng là của giai cấp công nhân nhưng thực sự là đảng của những
người nông dân còn ở nền sản xuất nông nghiệp thô sơ, manh mún. Căn tính
nông dân, bản thể nông dân là mẫu số chung của hai đảng Cộng sản Việt
Nam và Trung Hoa. Vì thế hai đảng đó dễ tìm được sự đồng cảm, đồng điệu,
bên tung, bên hứng. Bên kia Thổ cải thì bên này Cải cách ruộng đất.
Bên kia Đánh đổ giai cấp tư sản thì bên này Cải tạo tư sản. Hai đảng
đang say sưa đấu tranh giai cấp lại có những đảng viên cao cấp của đảng
Cộng sản Việt Nam đòi rũ bỏ tư tưởng Mao Trạch Đông, vất bỏ đấu tranh
giai cấp!
Vụ Xét lại chống đảng thực chất là sự xuống tay của phần trì
trệ, giáo điều, xơ cứng, ngoại lai, phản cách mạng giết chết phần vận
động, phát triển, sáng tạo, dân tộc, cách mang chân chính trong đảng
Cộng sản Việt Nam. Vụ Xét lại chống đảng đã vùi dập, loại bỏ những hào
kiệt không thể thiếu của một cuộc cách mạng chân chính. Loại bỏ những
hào kiệt đó, cuộc cách mạng đã bị đánh cắp, đã thực sự thay đổi bản
chất, phần lí tưởng tốt đẹp ban đầu của cuộc cách mạng không còn nữa!
Chỉ còn những kẻ nhân danh cách mạng chiếm độc quyền thành quả cách
mạng. Vụ Xét lại chống đảng một lần nữa xiết chặt thêm cái đai tư tưởng
Mao Trạch Đông trong đầu những người Cộng sản Việt Nam và trong đời sống
xã hội Việt Nam, kìm hãm dân tộc Việt Nam mãi mãi tù túng trong vòng nô
lệ tư tưởng Mao Trach Đông!
Còn tù túng trong vòng nô lệ tư tưởng Mao Trạch Đông, còn đấu
tranh giai cấp, còn tiếp diễn những vụ Xét lại chống đảng! Vụ loại bỏ
những người Cộng sản trung thực, đầy công lao Dương Bach Mai, Đặng Kim
Giang, Hoàng Minh Chính, Vũ Đình Huỳnh... được gọi tên là Xét lại chống
đảng! Vụ xử lí bạo liệt những người Cộng sản tận tụy, trong sáng Trần
Độ, Nguyễn Hộ, Phạm Quế Dương... không được gọi tên nhưng thực chất vẫn
là vụ Xét lại chống đảng nối dài theo thời gian. Những trí tuệ và tâm
hồn tiêu biểu cho những nhà cách mạng chân chính Việt Nam, hết thế hệ
này đến thế hệ khác bị loại bỏ, hãm hại bằng đấu tranh giai cấp. Những
cuộc đấu tranh giai cấp ở cung đình, ở thượng tầng kiến trúc đó trước
hết đã thủ tiêu phần trí tuệ, phần tinh hoa, phần vận động của đảng Cộng
sản Việt Nam, giết ngay từ trứng nước những mầm mống tư tưởng đúng đắn,
hướng về dân tộc, hướng về nhân dân, giết chết sinh hoạt dân chủ trong
đảng, tạo cơ hội cho những kẻ bất tài, vụ lợi tiến thân, độc tài xuất
hiện!
Vụ Xét lại chống đảng đầu tiên đã dồn quyền lực vào hai
người. Một người nắm quyền lực tối cao trong đảng cũng là người thực sự
nắm quyền lực triều chính tối cao trong nước. Một người nắm toàn quyền
tồ chức cán bộ của đảng, nắm quyền sinh quyền sát trong đảng. Chính con
người nắm quyền sinh quyền sát này đã đưa hàng loạt đảng viên cao cấp
thông tuệ, khảng khái đi tù mút mùa trong vụ án không xét xử, vụ Xét lại
chống đảng. Quyền bính trong đảng và trong nước, đã dồn hết vào hai
người đó, Hồ Chí Minh cũng trở thành hữu danh vô thực! Những người Cộng
sản Việt Nam, nhân dân Việt Nam và những người lính chiến đấu dưới lá cờ
Cộng sản đã phải trả giá đắt bằng máu cho sự độc tài, mất dân chủ của
đảng!
Những năm tháng đằng đẵng tù đày không án, những cái chết mòn
mỏi trong tù của những đảng viên Cộng sản ưu tú trong vụ Xét lại chống
đảng là một giá máu!
Sự mất mát hi sinh quá lớn của chiến sĩ, đồng bào trong Mậu Thân 1968 là một giá máu!
Kế hoạch Tổng tiến công, Tổng khởi nghĩa Tết Mậu Thân 1968
được soạn thảo theo ý chí của bí thư thứ nhất, người thực sự nắm toàn
quyền trong đảng. Đinh ninh cú Mậu Thân 1968 là cú quyết định cuối cùng
để ca khúc khải hoàn, trước khi mở màn Tổng tiến công, người nắm toàn
quyền trong đảng liền đưa Hồ Chí Minh, danh nghĩa là chủ tịch đảng sang
Trung Hoa an dưỡng dài ngày, uống thuốc bắc bồi dưỡng sức khỏe và đưa Võ
Nguyên Giáp, Tổng tư lệnh quân đội sang Hungari nghỉ ngơi ngắm cảnh đẹp
hồ Balaton để thế giới hiểu rằng Hồ Chí Minh và Võ Nguyên Giáp đều
ngoài cuộc trong chiến thắng Mậu Thân 1968, để sử sách phải ghi chép
rằng chiến công hiển hách Mậu Thân 1968 đánh thắng Mĩ, kết thúc chiến
tranh là do thiên tài của bí thư thứ nhất đảng Lao động Việt Nam lúc đó.
Là nhà quân sự thao lược, nắm chắc tình thế chiến trường và thực lực
hai bên, là người cầm quân có lương tâm, biết quí từng giọt máu của
lính, khi được bàn thảo chiến cuộc Mậu Thân 1968, Võ Nguyên Giáp chủ
trương Mậu Thân 1968 chỉ thực hiện cuộc tập kích chiến lược, bất ngờ tập
kích vào cơ quan đầu não chiến tranh, đồng loạt tập kích các căn cứ
quân sự của địch. Lực lượng địch còn mạnh nhưng yếu tố bất ngờ sẽ đảm
bảo cho thắng lợi của trận tập kích đánh đòn đau vào ý chí chiến tranh
và tiêu hao lớn sinh lực địch, làm thay đổi cục diện chiến tranh. Khi
yếu tố bất ngờ không còn nữa cần thu quân bảo toàn lực lượng để gia tăng
những nhịp độ hoạt động quân sự tiếp theo mới dẫn đến kết thúc chiến
tranh ở những chiến dịch gối đầu sóng nối tiếp.
Nhưng đấu tranh giai cấp không coi trọng người có tâm có tài,
chỉ coi trong người dám thí bỏ cả dân tộc vì giai cấp, không coi trọng
lẽ phải, chỉ coi trọng bạo lực, không coi trọng tính mạng con người, chỉ
coi trọng quyền lực! Người đã thâu tóm được quyền lực trong tay chỉ tin
vào quyền lực và quyền lực đó phải được ghi trong lịch sử! Quyết kết
thúc chiến tranh trong Mậu Thân 1968 để ghi tên vào lịch sử, quyền lực
tối cao ra lệnh cho các nhà quân sự vét quân ném vào các lò thiêu không
đáy là các mặt trận trong các thành thị miền Nam đang ác liệt, ném bao
nhiêu mất bấy nhiêu! Mậu Thân 1968 đã trở thành vực thẳm chôn vùi sinh
lực đội quân được chỉ huy từ Hà Nội, là thất bại nặng nề về quân sự của
những người Cộng sản Việt Nam, là sông máu, núi xương dân tộc Việt Nam!
Thực tế của các đảng Cộng sản cho thấy cuộc đấu tranh giai
cấp trong nội bộ các đảng Cộng sản đã thẳng tay tiêu diệt những tư tưởng
đúng đắn, hướng về dân tộc, hướng về con người, loại bỏ những tiếng nói
khác biệt, bóp chết dân chủ trong đảng đều dẫn đến tập trung quyền lực
vào tay cá nhân, tạo ra những nhà độc tài Cộng sản. Lịch sử đã phải ghi
tên những nhà độc tài khét tiếng nhất, giết nhiều người nhất trong lịch
sử loài người đều là những nhà lãnh đạo Cộng sản: Staline, Mao Trạch
Đông, Xeauxescu... Với đấu tranh giai cấp, những người đứng đầu các đảng
Cộng sản còn lại ít nhiều đều có bóng dáng nhà độc tài!
Trên năm triệu người Việt Nam bị chết trong chiến tranh chống
Mĩ! Hàng vạn người bị nhiễm chất độc màu da cam di hại cho nhiều thế hệ
sau. Nhiều thành phố tan hoang... Thiệt hại lớn như vậy, Việt Nam chỉ
đòi Mĩ bồi thường thiệt hại chiến tranh 2 tỉ đô la cũng không được! Thế
mà chỉ riêng một vụ Vinashin đã làm thất thoát hơn 4 tỉ đô la tiền thuế
mồ hôi nước mắt của dân mà Thủ tướng Chính phủ, người dựng lên
Vinashin, người trực tiếp nắm Vinashin không phải nhận một hình thức kỉ
luật nào, dù nhẹ nhất! Chỉ từ tháng bảy, năm 2009 đến tháng hai, năm
2011, một năm rưỡi, gần 20 người dân bị công an đánh chết chỉ vì những
lỗi nhỏ trong sinh hoạt chưa đến mức phải xử lí hình sự như lỗi đi xe
máy không đội mũ bảo hiểm! Công an đánh chết dân xảy ra khắp nơi, Bộ
trưởng Công an đã không từ chức, không bị cách chức còn được tặng huân
chương! Công dân bộc lộ chính kiến được Hiến pháp cho phép nhưng không
thuận tai chính quyền liền bị bắt giam, bị án tù! Đó là bằng chứng về
một Nhà nước độc tài, tùy tiện sử dụng quyền lực chà đạp lên pháp luật,
chà đạp lên mạng sống người dân!
Nhà nước độc tài là hệ quả tất yếu của đấu tranh giai cấp!
8.3. Đánh vào trí tuệ dân tộc
Chủ nghĩa Marx tuyệt đối hóa giai cấp cần lao, đưa giai cấp
cần lao không phải là tinh hoa dân tộc lên thống trị xã hội. Để củng cố,
để khẳng định vị trí độc tôn của giai cấp cần lao, trong xã hội Cộng
sản chỉ có bảng giá trị Cộng sản và bảng giá trị quan chức mà giai cấp
cần lao đã nắm giữ, không có bảng gia trị nào khác! Thang bậc quan chức
xác định bảng giá trị con người, xác định tiêu chuẩn, chế độ hưởng thụ
từ lúc sống cho đến lúc chết! Những tinh hoa thật sự của dân tộc, những
trí thức uyên thâm, những nhà khoa học hiếm hoi, những văn nghệ sĩ tài
năng là niềm tự hào của dân tộc và dân tộc nào cũng dành cho niềm tự hào
của mình một bảng giá trị đặc biệt, cao hơn hẳn bảng giá trị quan chức.
Nhưng với nhà nước chuyên chính vô sản, không có giá trị nào cao hơn
giá trị Cộng sản. Ở Sài Gòn, đảng viên Cộng sản có 55 tuổi đảng trở lên
khi chết đi có nghĩa trang riêng như những danh nhân văn hóa của nước
Pháp có điện Panthéon yên nghỉ! Còn nhà khoa học, nhà văn hóa tài năng
khi sống là phận cá cảnh, chim lồng, cây bon sai, là thứ trang trí cho
nhà nước chuyên chính vô sản, khi chết về với thập loại chúng sinh!
Mọi cá nhân trong xã hội công nghiệp đều cần được nhìn nhận
và khẳng định cái Tôi. Những trí thức, những nhà khoa học, những văn
nghệ sĩ làm việc, đóng góp cho cuộc đời bằng cái Tôi cá thể càng cần
được khẳng định cái Tôi. Có cái Tôi con người và có cả cái Tôi sự vật.
Cái Tôi sự vật là sự vật phải được gọi đúng tên của nó, phải trả sự vật
về đúng bản chất sự vật. Bản chất cuộc sống là đa nguyên. Bản chất nhà
khoa học, bản chất văn nghệ sĩ là sáng tạo và phải có tự do mới có sáng
tạo. Không cam chịu thân phận cá cảnh, cây bon sai, có những nhà khoa
học, văn nghệ sĩ khảng khái đòi cái Tôi thiêng liêng của cá nhân và cái
Tôi bản thể của sự vật. Nhà khoa học Nguyễn Mạnh Tường, nhà chính trị
Dương Đức Hiền đòi hỏi cái Tôi sự vật. Các nhà văn, nhà thơ Trần Dần,
Hoàng Cầm, Lê Đạt, Trương Tửu, Phùng Quán... đòi hỏi cái Tôi cá nhân
bằng sáng tác đăng trên báo Nhân Văn và trên những Giai phẩm Mùa Xuân,
Giai phẩm Mùa Thu. Nhà nước chuyên chính vô sản liền gọi những tiếng nói
đòi hỏi cái Tôi đó là Bọn Nhân Văn Giai Phẩm mang tư tưởng tư sản,
tranh giành quyền lực với đảng Cộng sản. Bài bản đấu tố, tù đày của cải
cách ruộng đất lại tái diễn! Cải cách ruộng đất đấu tố bằng mồm thì Nhân
Văn Giai Phẩm đấu tố bằng chữ, bằng những bài viết trên mặt báo. Cải
cách ruộng đất tuyên những bản án tử hình, tù đày bằng những phiên tòa
không cần luật thì Nhân Văn Giai Phẩm còn không cần tòa án, không cần
bản án, đi tù, đi lao động cải tạo vô thời hạn theo lệnh miệng! Trong
cải cách ruộng đất có những kẻ khốn cùng đời sống vật chất cũng khốn
cùng nhân cách nhảy lên đài đấu tố xưng xưng đơm đặt tội cho người bị
đấu tố. Trong Nhân Văn Giai Phẩm cũng có sự khốn cùng nhân cách ở trí
thức văn nghệ sĩ khi họ đơm đặt, vu tội, đánh hội đồng những người dám
nói lên cái Tôi Nhân Văn Giai Phẩm!
Vụ Xét lại chống đảng là đòn đấu tranh giai cấp đánh vào trí
tuệ đảng Cộng sản, Tù đày không bản án, không thời hạn những người Cộng
sản chân chính! Cuộc sống là vận động. Những người Cộng sản ưu tú, vận
động được với cuộc sống đã bị loại bỏ. Đảng Cộng sản Việt Nam chỉ còn
lại những người khư khư ôm cái xác ướp lí luận chết khô, lạnh lẽo từ thế
kỉ XIX đến tận thời tin học hôm nay, thời ào ạt biến động và nóng bỏng
tính cọ xát với cuộc đời thực! Vụ Nhân Văn Giai Phẩm là đòn đấu tranh
giai cấp đánh vào trí tuệ dân tộc, tước quyền lao động sáng tạo của hàng
loạt nhà khoa học, văn nghệ sĩ tài năng, giam cầm họ trong tù ngục, đày
ải họ ở những nông trường bùn đất chiêm mùa, ở những công trường vôi
vữa mưa nắng, lao động bằng sức lực cơ bắp. Vụ Nhân Văn Giai Phẩm là sự
dằn mặt của Nhà nước chuyên chính vô sản với cái Tôi thiêng liêng, với
cá tính sáng tạo! Nhà khoa học, văn nghệ sĩ chỉ còn là bầy đàn được cài
đặt chức năng thành kính tụng niệm, véo von ngợi ca đảng Cộng sản. Con
người bị tước đoạt cái Tôi cá tính! Sự vật cũng bị tước đoạt cái Tôi bản
thể! Khoa học nghệ thuật Việt Nam bị lạc lõng sau đồng loại, sau thời
đại hàng thế kỉ!
Kéo lùi lịch sử về thời phong kiến, người dân chỉ là bầy đàn, không có cá nhân, là một hệ quả tất yếu của đấu tranh giai cấp!
Kéo lùi lịch sử về thời phong kiến, người dân chỉ là bầy đàn, không có cá nhân, là một hệ quả tất yếu của đấu tranh giai cấp!
8.4. Đánh vào cơ nghiệp làm ăn sinh sống của dân
Tiền thuế của dân làm nên lưng vốn nhà nước. Người dân làm ăn
chính đáng càng có hiệu quả, thu nhập càng lớn thì nguồn thuế thu nhập
28% nộp cho Nhà nước càng lớn. Mỗi cơ sở làm ăn của dân là một chủ thể
kinh tế nhỏ và nhà nước là chủ thể kinh tế lớn. Chủ thể kinh tế nhỏ đóng
thuế cho chủ thể kinh tế lớn để chủ thể kinh tế lớn tổ chức bộ máy nhà
nước phục vụ dân và bảo vệ cuộc sống bình yên của dân. Dân và Nhà nước
hài hòa, gắn bó hữu cơ trong đẳng thức Dân giàu – Nước mạnh! Mọi nhà
nước bình thường và lành mạnh đều như vậy. Nhưng Nhà nước chuyên chính
vô sản là Nhà nước bất thường, sản phẩm siêu hình của một thanh niên
ngông cuồng chưa đến 30 tuổi, thừa tình cảm nồng nàn yêu thương con
người nhưng chưa nhìn xa, thấy rộng, thiếu cân bằng của lí trí tỉnh táo,
thiếu thực tế cuộc đời lại muốn sắp đặt lại thế giới, thay đổi dòng
chảy lịch sử, thay đổi số phận loài người! Con người viển vông, thiếu
thực tế ấy tạo ra mô hình Nhà nước chuyên chính vô sản tưởng như vì con
người nhưng lại phản con người! Vì trong Nhà nước chuyên chính vô sản
không có con người, không có cá nhân, không có những ông chủ cá thể, chỉ
có một ông chủ lớn là đảng Cộng sản! Nhà nước chuyên chính vô sản coi
những chủ thể kinh tế tư nhân, nguồn tiền thuế dồi dào vô tận của Nhà
nước là kẻ thù của giai cấp vô sản! Nhà nước chuyên chính vô sản đã dùng
cả bộ máy công cụ bạo lực Nhà nước đánh đòn đấu tranh giai cấp tiêu
diệt những ông chủ tư nhân đơn độc!
Dân tộc Việt Nam hèn yếu bị xâm lược vì còn chìm đắm trong
nền sản xuất nông nghiệp thô sơ, cổ hủ, năng suất thấp, lạc lõng phía
sau bão táp những cuộc cách mạng công nghiệp. Những người đi đầu mang
tài năng Việt Nam, mang ý chí làm giàu và khí phách tự cường Việt Nam
gây dựng nên những cơ sở sản xuất kinh doanh công nghiệp đầu tiên cho
dân tộc Việt Nam, đưa dân tộc nông nghiệp cổ hủ Việt Nam chập chững đi
vào xã hội công nghiệp phát triển, đánh thức ý thức cá nhân và ý thức
dân tộc trỗi dậy. Lịch sử Việt Nam trân trọng gọi họ là những nhà tư sản
dân tộc, những người có công lớn đi đầu trong công cuộc chấn hưng đất
nước!
Xóa bỏ những cơ sở sản xuất kinh doanh tư nhân, Nhà nước
chuyên chính vô sản dùng mĩ từ ngọt ngào, dịu dàng, tử tế là Cải tạo tư
sản, nhà nước và tư nhân cùng hợp tác làm ăn! Nhưng thực chất là Nhà
nước vô sản tước đoạt tài sản, tư liệu sản xuất của nhà tư sản, biến nhà
tư sản từ ông chủ làm việc bằng trí tuệ, bằng kiến thức tổ chức quản lí
kinh tế, kiến thức khoa học kĩ thuật, bằng kiến thức và sự từng trải về
kinh tế thị trường, thành người làm thuê cho những ông chủ Cộng sản đã
không có năng lực quản lí kinh tế, không có kiến thức khoa học kĩ thuật,
thiếu cả nền tảng văn hóa xã hội, lại đố kị những người có năng lực,
thù địch với kinh tế thị trường, điều hành hoạt động kinh tế bằng nghị
quyết duy ý chí, bằng mệnh lệnh hành chính và bằng quyền uy bạo lực của
Nhà nước chuyên chính vô sản! Kết quả là những cơ sở sản xuất kinh doanh
công nghiệp của tư nhân đang làm ăn phát đạt, vào tay Nhà nước đều lụn
bại và tiêu vong! Nhưng Nhà nước vô sản đã hoàn thành vẻ vang nhiệm vụ
lịch sử là đã xóa xong cơ sở kinh tế tư bản ở Việt Nam! Tiêu diệt xong
những ông chủ tư nhân! Tất cả đều thành vô sản! Không còn một người dân
giàu! Và nước cũng kiệt quệ!
Năm 1955 cải tạo tư sản ở miền Bắc. Năm 1975 cải tạo tư sản ở
miền Nam. Hậu quả: Đất nước nông nghiệp, chiếc nôi của văn minh lúa
nước, vựa lúa của thế giới mà người dân không có gạo ăn! Dân cả nước
phải trệu trạo nhai hạt bo bo nhập khẩu, loại hạt nơi sản xuất ra chỉ để
chăn nuôi gia súc! Các nhà máy tư nhân chuyển vào tay Nhà nước đều đình
đốn! Các nhà máy, xí nghiệp của Nhà nước thì đều đã đình đốn từ trước
rồi! Đến bước đường cùng, chỉ còn con đường sống duy nhất là trả lại cho
người dân quyền được gây dựng cơ nghiệp làm ăn sinh sống, quyền được
làm giàu để trở thành những ông chủ, bà chủ tư nhân! Trả lại quyền vốn
có của người dân được gọi mĩ miều là Đổi mới! Một lần nữa mĩ từ lại được
sử dụng để đánh tráo bản chất sự việc, để che đậy sự thật! Đổi mới là
trở lại con đường cũ để lại phải trở về điểm xuất phát mà những người
Việt Nam ưu tú Bạch Thái Bưởi, Nguyễn Sơn Hà, Trịnh Văn Bô . . . đã
khởi hành từ hơn thế kỉ trước!
Kéo lùi lịch sử, kéo lùi sự phát triển của đất nước, của dân tộc cả thế kỉ, đó là hệ quả hiển nhiên của đấu tranh giai cấp!
Kéo lùi lịch sử, kéo lùi sự phát triển của đất nước, của dân tộc cả thế kỉ, đó là hệ quả hiển nhiên của đấu tranh giai cấp!
8.5. Lấy ý thức hệ chia rẽ, đàn áp dân tộc
Triết lí của nhà tư tưởng người Pháp Rene Descartes, 1569 –
1650, là: Tôi tư duy, vậy tôi tồn tại! Triết lí của dân tộc Việt Nam là:
Tôi đoàn kết thương yêu đùm bọc dân tộc, vậy tôi tồn tại! Thấm nhuần
triết lí đó, Hồ Chí Minh ráo riết thực hiện đoàn kết dân tộc. Nhờ thế,
trong tình thế hiểm nghèo thù trong giặc ngoài của thời khắc nghiệt ngã
1945 – 1946, Hồ Chí Minh đã có một Chính phủ đoàn kết dân tộc, một đường
lối đoàn kết kháng chiến. Nhưng suốt năm năm dân tộc Việt Nam nhỏ bé
nghèo đói đơn độc chiến đấu. Bước sang mùa xuân thứ năm, cuộc kháng
chiến chống Pháp vẫn không nhận được sự ủng hộ của thế giới Cộng sản, dù
chỉ là tinh thần! Chưa có một nước Cộng sản nào công nhận nước Việt Nam
Dân chủ Cộng hòa! Sau chiến thắng Biên giới năm 1950 mở cánh cửa sang
Trung Hoa và khối cộng sản thế giới, Hồ Chí Minh càng nóng lòng trông
chờ sự ủng hộ của các nước Cộng sản vừa để có tiềm lực vật chất cho cuộc
kháng chiến đang mở rộng, vừa để có đủ tư thế pháp nhân hiên ngang
trước thế giới! Trong nỗi khắc khoải mong mỏi đó, Hồ Chí Minh càng thấm
thía thời đại ngày nay vai trò của quốc tế quan trọng như thế nào. Vì
thế, sau khi nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là nước đầu tiên công nhận
nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, sau khi những trung đoàn Quân đội Nhân
dân Việt Nam rầm rập sang Trung Hoa học sử dụng súng lớn rồi được trang
bị pháo phòng không, pháo mặt đất mang về nước, những đoàn cán bộ đảng
sang Trung Hoa học tập lí luận, những đoàn cán bộ hậu cần quân đội sang
Trung Hoa nhận hàng viện trợ, vải vóc, quần áo, đạn dược, thuốc men...
thì những đòi hỏi, những áp đặt của các cố vấn cao cấp Trung Hoa đối với
cách mạng Việt Nam, Việt Nam đành phải chấp nhận!
Triết lí tồn tại của Việt Nam là đùm bọc dân tộc thì triết lí
thôn tính lân bang của đế quốc Trung Hoa là: Chia để cướp, chia để trị!
Thế kỉ XV, Lê Lợi đuổi quân Minh ra khỏi bờ cõi rồi năm lần bảy lượt
cho sứ thần sang Yên Kinh triều cống, xin nhà Minh công nhận độc lập của
Đại Việt và phong vương cho nhà Lê. Vua Minh trì hoãn công nhận độc
lập, trì hoãn phong vương cho nhà Lê và ngầm khuyến khích con cháu nhà
Trần giành lại ngôi vua! Chia rẽ nội bộ người Việt đó! Nuôi dưỡng sự bất
ổn lâu dài cho nước Việt đó!
Thời đế quốc Cộng sản Trung Hoa còn thâm hiểm, độc ác, trắng
trợn hơn! Chia để cướp, chia để trị! Chia dân tộc Việt Nam thành giai
cấp đối kháng, tự đấu đá giết hại nhau! Chia đất nước Việt Nam thành hai
quốc gia không đội trời chung, hai chiến tuyến nổ súng, dội bom, bắn
tên lửa vào nhau! Người miền Bắc Việt Nam cần bao nhiêu súng, bao nhiêu
đạn để giết người miền Nam Việt Nam, Trung Hoa đều cấp! Phần trên đã
diễn giải đảng Cộng sản Việt Nam nông dân, nông nổi, thấp cơ đã nghe
theo Trung Hoa lấy đấu tranh giai cấp đánh phá tan nát dân tộc Việt Nam
như thế nào! Ở đây xin đề cập đến ý thức hệ, cũng là đấu tranh giai cấp,
đã đẩy dân tộc Việt Nam vào cuộc chiến tranh tương tàn sông máu, núi
xương và cuộc đàn áp dân tộc sâu rộng, tàn bạo sau chiến tranh như thế
nào!
Chia để cướp, chia để trị! Đế quốc Cộng sản Trung Hoa ép
những người Cộng sản Việt Nam phải kí hiệp định Genève chia đôi đất nước
Việt Nam! Một nửa đất nước, một nửa dân tộc Việt Nam bị đẩy sang trận
tuyến đối lập. Trận tuyến bên này, người lính miền Bắc của nước Việt Nam
cộng sản, đầu đội mũ tai bèo, tay ôm khẩu súng AK sản xuất từ Nga, từ
Trung Hoa hướng nòng súng sang trận tuyến bên kia chờ chực nã đạn vào
đầu người lính miền Nam của Nhà nước Việt Nam Cộng hòa, đầu đội mũ sắt,
tay lăm lăm khẩu súng AR15 của Mĩ! Chùm đạn AR15 bắn gần khoan vào trán,
găm vào giữa ngực / Những người lính đội mũ tai bèo đổ gục / ... / Tốp
lính Sài Gòn lò dò đặt chân lên sườn đồi / Hứng trọn những loạt đạn AK
vào đầu vào ngực (Nguyễn Thái Sơn. Trường ca Chiến tranh chín khúc tưởng
niệm). Hai mươi năm chiến tranh tương tàn người Việt giết người Việt.
Người Mẹ ở đồng bằng sông Hồng khóc đứa con là lính Cộng sản chết trận
cũng nghẹn ngào đau đớn như người Mẹ ở đồng bằng sông Cửu Long khóc đứa
con là lính Cộng hòa bỏ xác trong cuộc chiến! Cái chết của ngưới lính
Việt Nam cộng sản hay cái chết của gười lính Việt Nam cộng hòa đều là
nỗi đau xé lòng của người Mẹ Việt Nam, đều là mất mát không gì bù đắp
được của dân tộc Việt Nam! Chỉ có kẻ ngồi ở phương Bắc Tọa sơn quan hổ
đấu là được! Năm 1974 khi hai miền Nam Bắc Việt Nam đang dồn hết tâm
trí, sức lực vào cú đánh quyết định số phận của nhau thì đế quốc cộng
sản Trung Hoa liền nhảy vào cướp quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam! Năm
1988, chiến tranh đã kết thúc nhưng chiến tranh ý thức hệ vẫn đang lồng
lộn tàn phá tan nát cơ đồ Việt Nam, đang khoét sâu hố ngăn cách trong
lòng dân tộc Việt Nam! Tổ quốc Việt Nam của những đứa con Mẹ Âu Cơ nhưng
đã bị những người Việt Nam cộng sản độc chiếm! Yêu nước cũng thuộc độc
quyền của người cộng sản! Không còn Tổ quốc để yêu! Không còn nơi gửi
lòng tin! Dòng thuyền người Việt Nam bỏ nước ra đi kéo dài trong thời
gian từ 30 tháng tư, năm 1975, đến tận 1988 vẫn còn rợp ngoài biển Đông!
Lúc đất nước Việt Nam tan tác, lúc lòng dân Việt Nam li tán đó, đế quốc
cộng sản Trung Hoa lại nhảy vào đánh chiếm chùm đảo Garma trong quần
đảo Trường Sa của Việt Nam!
Sau 30.4.1975, đất nước Việt Nam thống nhất mà dân tộc Việt
Nam vẫn không thể thống nhất! Giành được chiến thắng, giành được toàn bộ
non sông là những người Việt Nam cộng sản đang say máu đấu tranh giai
cấp. Nhờ đấu tranh giai cấp, từ tay trắng họ có quyền lực của người nắm
cả núi sông trong tay! Say đấu tranh giai cấp dẫn đến say mê quyền lực!
Họ liền dùng đấu tranh giai cấp ra uy quyền lực, nhấm nháp quyền lực và
củng cố quyền lực! Hàng triệu người Việt Nam đã tham gia vào bộ máy Nhà
nước Việt Nam cộng hòa và quân đội Việt Nam cộng hòa, đã quản lí nửa
nước Việt Nam không cộng sản, đã đổ máu trong cuộc chiến đấu giữ quần
đảo Hoàng Sa, đã tạo ra cơ sở hạ tầng xã hội cho miền Nam phát triển cao
hơn miền Bắc, nền kinh tế mạnh hơn miền Bắc, nền văn hóa giáo dục tốt
hơn, nhân bản hơn miền Bắc, mấy triệu người Việt Nam nhiều năng lực,
giàu lòng yêu nước vô cùng cần thiết và có ích cho đất nước đó bị lùa
vào những trại tập trung Học tập cải tạo, thực chất là những nhà tù và
những người Học tập cải tạo thực chất là những người tù! Hàng triệu cha,
mẹ, vợ, con những người tù đó bị bứng khỏi ngôi nhà họ đang sống bình
yên, ổn định, bị đưa đến miền rừng sâu núi thẳm, hoặc miền sình lầy
hoang vu, cuộc sống thiếu thốn trăm bề! Một lần nữa ngôn từ mĩ miều lại
được sử dụng để gọi cuộc di dân đi cải tạo lao động là đi kinh tế mới!
Chính quyền người Việt, Nhà nước người Việt mà cầm tù, đày ải
người Việt chỉ vì khác biệt ý thức hệ, khác biệt chính kiến, khác biệt
giai cấp! Đến lúc này đã thấy rõ, cuộc đấu tranh giai cấp chỉ là sử dụng
một giai cấp đông đảo nhất, bạo lực nhất, cuồng tín nhất để đàn áp
những giai cấp khác, đàn áp cả dân tộc! Cuộc đàn áp dân tộc cứ từng đợt,
từng đợt, như những trận sóng thần kéo dài từ cải cách ruộng đất 1953!
Đợt sóng thần đàn áp dân tộc trong cải cách ruộng đất chỉ diễn ra trên
nửa nước đã cướp đi mạng sống của hàng chục ngàn người! Người phải nhận
án chết! Người tự tìm đến cái chết vì quá oan khiên! Đợt sóng thần đàn
áp dân tộc sau 30.4.1975 tuy chỉ nhằm vào những người tham gia chính
quyền và quân đội của nước Việt Nam cộng hòa nhưng họ là người của cả
nước, là tập hợp cả dân tộc! Đó là đợt sóng thần rộng lớn nhất, hung dữ
nhất, li tán dân tộc triệt để nhất, sâu sắc nhất, bi thảm nhất đã giết
chết hàng trăm ngàn người! Chết vì cuộc sống khắc nghiệt trong các trại
học tập cải tạo! Chết vì những con thuyền mỏng manh vượt biển bị sóng
biển nuốt chửng! Chết vì lũ cướp biển! Nhìn dòng người liều chết bỏ nước
ra đi, dòng dã suốt gần hai mươi năm trời, đến cái chết cũng không ngăn
cản được họ, mới thấy cái hố ngăn cách thăm thẳm giữa Nhà nước cộng sản
bạo liệt với người dân đơn độc, yếu đuối, giữa lí tưởng xã hội chủ
nghĩa viển vông hoang tưởng với thực tế phũ phàng hàng ngày, giữa học
thuyết đấu tranh giai cấp máu và nước mắt với khát vọng yêu thương trong
tâm hồn con người Việt Nam!
Đảng Cộng sản Đông Dương ra đời tháng hai, năm 1930 liền phát
động ngay cuộc bạo động Xô Viết Nghệ Tĩnh, tháng chín, năm 1930. Cuộc
đấu tranh giai cấp đầu tiên đã hiện rõ hình hài của một hiểm họa đến từ
bên ngoài biên giới: Lấy giai cấp đánh phá dân tộc. Lực lượng được sử
dụng làm công cụ đánh phá: Lớp người cùng khổ, thiếu tri thức, thừa bạo
lực, thừa hận thù! Mục tiêu đánh phá: Lớp người ưu tú của dân tộc, những
người giàu có của cải và giàu có trí tuệ: Trí, Phú, Địa, Hào, đào tận
gốc, trốc tận rễ! Là một dân tộc Văn hiến, trong quá khứ, thời nào trí
thức cũng được coi trọng: Chẳng tham ruộng cả ao liền / Chỉ tham cái
bút, cái nghiên anh đồ! Thời nào trí thức cũng đứng đầu bảng giá trị
Việt Nam: Sĩ – Nông – Công – Thương! Nhưng từ 1930, bạo lực đã thay Văn
hiến rồi! Bảng giá trị mới: Công – Nông – Binh – Trí đã thay bảng giá
trị Sĩ – Nông – Công – Thương rồi!
Nhờ có đấu tranh giai cấp mà nhiều người tài nông, trí cạn có được
vị trí quyền lực hôm nay! Vì thế, dù đấu tranh giai cấp có làm cho máu
dân tộc Việt Nam cứ xối xả mãi và nước mắt những người Mẹ Việt Nam đã âm
thầm chảy trong lòng, ứa nghẹn trong tim suốt gần thế kỉ qua vẫn còn
chảy mãi thì họ vẫn kiên trì học thuyết máu và nước mắt để kiên trì vị
trí quyền lực của họ!
Đấu tranh giai cấp đã làm đảo lộn mọi giá trị xã hội và cả dân tộc văn hiến bị nô dịch trong bạo lực đấu tranh giai cấp!
9. BẠO LỰC NHÀ NƯỚC VIỆT NAM ĐANG ĐÁNH VÀO NHÂN DÂN VIỆT NAM
Từ lí luận đến thực tiễn, chủ nghĩa Marx đã phơi bày đầy đủ
sai trái, cực đoan, tệ hại. Về lí luận, ở những phần trên tôi đã điểm
qua sai lầm tệ hại nhất là tuyệt đối hóa giai cấp vô sản, một giai cấp
hành động, không phải là giai cấp trí tuệ, không phải là giai cấp ưu tú,
để rồi tuyệt đối hóa đảng Cộng sản, cho đảng Cộng sản cái quyền đứng
trên Nhà nước, đứng trên pháp luật, dùng giai cấp vô sản trấn áp các
giai cấp khác, đặc biệt trấn áp giai cấp trí thức và giai cấp tư sản, và
trấn áp cả dân tộc. Về thực tiễn, đó là sự sụp đổ của Nhà nước Cộng sản
và con đường đẫm máu và nước mắt Nhà nước đó để lại trong lịch sử. Máu
và nước mắt của đấu tranh giai cấp, con người loại bỏ con người, giai
cấp loại bỏ giai cấp! Máu và nước mắt của chiến tranh ý thức hệ, dân tộc
loại bỏ dân tộc, dân tộc đối kháng dân tộc, dân tộc nô dịch dân tộc!
Gần một thế kỉ qua, từ cách mạng tháng mười Nga, năm 1917, hơn một trăm
triệu người đã bị giết trong đấu tranh giai cấp và trong chiến tranh ý
thức hệ! Đó là thành quả khủng khiếp chủ nghĩa Marx để lại cho loài
người, để lại trong lịch sử! Thành quả để lại của những bạo chúa man rợ
nhất thời trung cổ, thành quả để lại của những phát xít diệt chủng tàn
bạo nhất thời hiện đại cũng không thể so sánh với thành quả khủng khiếp
của chủ nghĩa Marx!
Lịch sử đã loại bỏ chủ nghĩa Marx trên phạm vi thế giới. Chỉ còn
vài nước nông nghiệp lạc hậu cố níu giữ chủ nghĩa Marx không phải vì sự
lựa chọn phù hợp với lợi ích dân tộc như kết luận của một cuộc hội thảo
do đảng Cộng sản Việt Nam vừa tổ chức ở Hà Nội mà chỉ vì lợi ích của
tầng lớp lãnh chúa mới ra đời từ đấu tranh giai cấp!
Lí luận sai lầm, ảo tưởng! Thực tiễn là máu và nước mắt, là bước
thụt lùi của lịch sử! Muốn duy trì một học thuyết như vậy chỉ còn chỗ
dựa duy nhất là bạo lực! Bạo lực để áp đặt ý chí của quyền lực! Bạo lực
để trấn áp những chính kiến khác biệt! Sức mạnh bạo lực của Nhà nước
chuyên chính vô sản trong đối nội là công an, tòa án, nhà tù! Công an
trở thành chủ thể trong mối quan hệ Nhà nước với người dân! Cuộc sống
dân sự bị công an hóa, hình sự hóa, bạo lực hóa tràn lan!
Tôi viết bài bộc lộ chính kiến, bộc lộ nhận thức tư tưởng của tôi,
bộc lộ sự day dứt của tôi trước sự an nguy của đất nước, trước sự còn
mất của dân tộc! Đó là đời sống văn hóa tinh thần bình thường của mọi
con người, là thế giới tâm hồn, tư tưởng của người làm việc bằng tư duy,
bằng cảm xúc, là tư chất không thể thiếu của trí thức! Trí thức có mặt
trong cuộc đời không phải chỉ để sống cho riêng mình. Những người có học
hàm học vị cao, giáo sư, tiến sĩ, mang học hàm học vị ra kiếm chỗ đứng
trong xã hội, mang tri thức ra kiếm cơm, ăn theo, nói leo để tồn tại,
dứt khoát không phải là trí thức! Trí thức là phần thức của tâm hồn dân
tộc. Cuộc sống của trí thức là tư tưởng. Không có tư tưởng không có trí
thức. Tư tưởng có thể đúng, có thể sai. Không thể can thiệp, loại bỏ tư
tưởng, dù là tư tưởng sai, bằng bạo lực, bằng công cụ, bằng vật thể. Bạo
lực không giết được tư tưởng! Tư tưởng chỉ được giải quyết bằng tư
tưởng, bằng chân lí!
Để tạo vàng son cho chủ nghĩa Marx, đảng Cộng sản Việt Nam đã
thoải mái sử dụng tiền thuế mồ hôi nước mắt của dân dựng lên hàng loạt
viện hàm lâm khoa học về chủ nghĩa Marx, thực tế là những viện vô tích
sự và phản khoa học: Viện Marx Lénine, Viện Chủ nghĩa xã hội khoa học,
Viện tư tưởng Hồ Chí Minh, Viện lịch sử đảng... với hàng ngàn giáo sư,
tiến sĩ được đãi ngộ hậu hĩ, lương bổng, xe cộ, nhà cửa! Rồi hệ thống
các cơ quan tuyên giáo các cấp, từ phường xã tới trung ương với hàng
chục ngàn cán bộ đều có bằng cấp, học hàm học vị từ cử nhân trở lên! Rồi
ban Lí luận trung ương tập hợp vài chục nhà lí luận hàm vụ trưởng, thứ
trưởng, bộ trưởng! Đông đảo như vậy, danh xưng hào nhoáng như vậy, tốn
kém tiền bạc của dân như vậy, nhưng khi những vấn đề lí luận của chủ
nghĩa Marx Lénine đối mặt với cuộc sống cần sự giải đáp của những nhà lí
luận Marxist, cần có tiếng nói của cơ quan Tuyên giáo cộng sản thì
chẳng thấy ai! Chỉ thấy sự có mặt tức thì, hùng hổ, sôi sục, tàn bạo của
công an, công cụ bạo lực! Cuộc sống dân sự bị công an hóa như vậy đó!
Từ công an hóa đến hình sự hóa, bạo lực hóa chỉ là một khoảng cách mong
manh! Sự việc Cù Huy Hà Vũ là một dẫn chứng!
Nửa đêm công an xông vào phòng trọ của tiến sĩ luật Cù Huy Hà
Vũ ở khách sạn rồi xục ngay vào sọt rác lôi ra ngay hai bao cao su đã
qua sử dụng rất bẩn thỉu, rất thấp hèn, rất mơ hồ, rất trời ơi đất hỡi!
Vị tiến sĩ luật bị giải về đồn công an, bị kiểm tra laptop! Đến lúc này
màn diễn hai bao cao su đã qua sử dụng mới lộ ra mục đích của người dàn
dựng! Từ laptop, những bài viết, những bài trả lời phỏng vấn của tiến sĩ
Vũ đã công bố rộng rãi trên các trang mạng toàn cầu từ vài tháng trước
được in ra liền trở thành tang chứng cấu thành tội tuyên truyền chống
Nhà nước để truy tố vị tiến sĩ đã nói lên tiếng nói của nhân dân về
những vấn đề khẩn thiết của đất nước! Đến phiên tòa xử tiến sĩ Vũ càng
lộ rõ một vở diễn thô thiển, trí trá với một kịch bản vụng về và một dàn
diễn viên trơ tráo, không lương thiện, tất cả chỉ để sử dụng sức mạnh
bạo lực Nhà nước, công an, tòa án, nhà tù, bóp chết một tiếng nói trung
thực và răn đe, khủng bố những tiếng nói khác, răn đe, khủng bố tinh
thần cả dân tộc!
Thiếu úy công an đánh chết anh Nguyễn Văn Khương, 21 tuổi, ở
Tân Yên, Bắc Giang ngay trong phòng công an chỉ vì anh Khương đi xe máy
không đội mũ bảo hiểm! Kẻ giết người man rợ mặc áo công an chỉ bị án bảy
năm tù! Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ với trách nhiệm và quyền công dân chỉ đề
xuất thẳng thắn, công khai những vấn đề của đất nước trong những bài
viết, bài nói chân thành, công khai cũng bị bảy năm tù, lại thêm ba năm
quản chế! Thật mỉa mai cho luật pháp Nhà nước Việt Nam cộng sản chỉ để
bảo vệ sự thống trị của đảng Cộng sản! Thật cám cảnh cho thân phận bèo
bọt của con người Việt Nam hôm nay đã không được pháp luật bảo vệ lại
trở thành đối tượng trấn áp của pháp luật!
Công an và quân đội là thành tố không thể thiếu của Nhà nước. Pháp
luật, kỉ cương làm nên quyền uy, làm nên sức mạnh lí trí của nhà nước,
quân đội và công an làm nên sức mạnh bạo lực Nhà nước. Một Nhà nước đúng
đắn, lành mạnh, Nhà nước của dân, do dân, vì dân thì sức mạnh bạo lực
Nhà nước chỉ của Nhà nước mà thôi! Để bảo đảm sức mạnh bạo lực Nhà nước
chỉ thuộc về Nhà nước thì công an, quân đội không được tham gia đảng
phái chính trị. Đảng phái chính trị chỉ là tập hợp, chỉ là ý chí của một
phe nhóm chính trị, một thế lực xã hội, không phải là tập hợp của toàn
dân, không phải là ý chí của cả nước! Người chỉ huy công an, quân đội
tham gia đảng phái chính trị là đã biến sức mạnh bạo lực Nhà nước thành
sức mạnh bạo lực của một phe nhóm chính trị, để phe nhóm chính trị đó
bóp chết các lực lượng chính trị chính đáng khác, áp đặt sự thống trị
vĩnh viễn của phe nhóm chính trị đó đối với xã hội! Đó là mầm mống và
cội rễ độc tài!
Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình! Slogan chữ lớn choán
hết mặt trước trụ sở bộ công an ở Hà Nội là bằng chứng đảng Cộng sản
Việt Nam đã tiếm quyền Nhà nước Việt Nam, đã chiếm đoạt sức mạnh bạo lực
Nhà nước Việt Nam! Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn mình! Với
nhận thức méo mó đó, công an đã ngang nhiên thách thức nhân dân, công
khai bội bạc, vô ơn với dân! Người dân làm lụng đổ mồ hôi sôi nước mắt
đóng thuế nuôi bộ máy Nhà nước trong đó có quân đội và công an để quân
đội bảo vệ lãnh thổ của nước và công an bảo vệ cuộc sống bình yên của
dân. Đồng tiền mồ hôi nước mắt của Dân đã xác định đạo lí sống, nghĩa vụ
công bộc và trách nhiệm đạo đức công an là: Công an, công cụ sức mạnh
của Nhà nước và là con đẻ của Nhân Dân. Vì thế, mục đích duy nhất và tối
cao như là đạo lí sống của công an phải là: Vì Nhân Dân!
Nhân dân lam lũ nuôi Nhà nước, nuôi công an, nuôi cả đảng! Nay công
an không biết đến dân, chỉ biết có đảng! Vì thế mà anh Phạm Ngọc Đến,
29 tuổi ở Gia Lai đi xe máy không đội mũ bảo hiểm bị công an truy đuổi
như đuổi giặc làm anh Đến ngã xe chết thảm. Người dân bộc lộ sự bất bình
về hành xử mất tính người của công an dẫn đến cái chết cho anh Đến liền
bị công an bắt giam, để rồi sáng hôm sau anh Trần Minh Sỹ, 23 tuổi chết
gục trong nhà giam công an Gia Lai! Vì thế mà ông Nguyễn Văn Long, 41
tuổi, chỉ vì xích mích với vợ bị công an xã Bom Bo, huyện Bù Đăng, tỉnh
Bình Phước bắt giam và đánh chết! Vì thế mà em học sinh lớp sáu, 12
tuổi, Lê Xuân Dũng và ông nông dân 43 tuổi Lê Hữu Nam bị công an xã Tĩnh
Hải, Tĩnh Gia, Thanh Hóa bắn chết chỉ vì em Dũng và ông Nam cùng nông
dân cả xã không chấp nhận giá đất đền bù rẻ mạt đã bảo nhau ra ruộng giữ
đất! Vì thế mà ông Trịnh Xuân Tùng, 54 tuổi ở Hà Nội bị ông trung tá
công an Nguyễn Văn Ninh đánh gãy cổ chết chỉ vì ông công an Ninh cho
rằng ông Tùng ngồi sau xe máy không đội mũ bảo hiểm... Công an nhân dân
chỉ biết còn đảng còn mình nên công an đánh dân đến chết, đánh dân đến
tàn phế nhiều không kể xiết! Chỉ đếm vụ việc được đưa tin trên báo, từ
vụ anh Trần Minh Sỹ bị công an Gia Lai đánh chết ngày 14.7.2009 đến vụ
ông Trịnh Xuân Tùng bị công an Hà Nội đánh gãy cổ chết ngày 28.2.2011,
chỉ trong 18 tháng, đã có 16 người dân bị công an bắn chết, đánh chết!
Còn bao nhiêu nữa những người dân lành bị đánh chết âm thầm trong nhà
giam công an chưa được biết đến? Công an nhân dân chỉ biết còn đảng còn
mình! Xa rời bản chất đích thực của công an, công an đã trở thành đối
lập với Dân! Công an đã đẩy Nhân Dân sang phía đối tượng của đấu tranh
giai cấp để thẳng tay trừng trị!
Những người dân lương thiện bị công an đánh chết: anh Nguyễn Văn
Khương ở Bắc Giang, anh Phạm Ngọc Đến, anh Trần Minh Sỹ ở Gia Lai, ông
Nguyễn Văn Long ở Bình Phước, ông Lê Hữu Nam, em Lê Xuân Dũng ở Thanh
Hóa, ông Trịnh Xuân Tùng ở Hà Nội..., những người dân yêu nước đang bị
công an giam giữ, tù đày: tiến sĩ luật Cù Huy Hà Vũ, luật sư Phan Thanh
Hải, nhà báo Nguyễn Văn Hải, cô gái Phạm Thanh Nghiên, nhà văn Nguyễn
Xuân Nghĩa, nhà giáo Vũ Hùng, ông Vi Đức Hồi... họ đều là những người
dân lao động lương thiện, cần cù làm việc đóng thuế nuôi Nhà nước, nuôi
công an, nuôi cả đảng! Họ đều là Nhân dân thân yêu làm nên lịch sử Việt
Nam huy hoàng, làm nên sự trường tồn của dân tộc Việt Nam!
LỜI CUỐI
Cuộc hẹn gặp bất ngờ, gấp gáp, không thể từ chối của ông
Nguyễn Thành Tâm, quận phó công an quận Tân Bình, Sài Gòn, gợi ý cho tôi
viết lời thưa chân thành này và gợi cảm hứng cho tôi viết tùy bút chính
trị trung thực này. Vì thế, trước hết tôi gửi những điều chân thành,
trung thực này tới ông quận phó công an Nguyễn Thành Tâm. Nhân đây, tôi
cũng gửi tới ông Nguyễn Thành Tâm bài tôi viết về những công an đồng đội
của ông Tâm, bài Kiêu binh thời đảng trị! Viết từ tháng mười năm 2010,
tôi đã gửi boxitvn, boxitvn ngần ngại không post, tôi không gửi đâu nữa!
Nay tôi gửi ông quận phó công an Nguyễn Thành Tâm và công bố bài viết
về nỗi đau mà công an Việt Nam đã gây cho Nhân Dân Việt Nam, về món nợ
máu mà công an đã vay nợ Nhân Dân Việt Nam, những người đang lam lũ làm
lụng mồ hôi nước mắt nuôi công an, nuôi Nhà nước, nuôi cả đảng Cộng sản
Việt Nam!