ĐƠN TỐ CÁO
Kính gửi: – Công an Phường Phương Mai (gửi trực tiếp)
số 36 phố Phương Mai, quận Đống Đa, Hà Nội
Điện thoại: (84-4) 35 764 908;
Kính gửi: – Công an Phường Phương Mai (gửi trực tiếp)
số 36 phố Phương Mai, quận Đống Đa, Hà Nội
Điện thoại: (84-4) 35 764 908;
- Các cơ quan nhà nước Việt Nam có liên quan (qua mạng internet);
- Công luận trong nước và quốc tế (qua mạng internet)
Tôi là Lê thị Công Nhân, sinh năm 1979, sống tại p316-A7 khu VPCP,
ngõ 4 phố Phương Mai, viết đơn này tố cáo tới công an phường việc tôi bị
khủng bố và yêu cầu được bảo vệ. Sự việc như sau:
Ngày cuối năm 31.12.2013 vừa qua, cả gia đình tôi (tôi, chồng tôi là
anh Ngô Duy Quyền và bé Lucas-con gái chúng tôi) cùng những người bạn là
chú nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn (sinh năm 1959-sống tại Tam Kỳ-Quảng Nam)
và anh Phạm Bá Hải (sinh năm 1968-sống tại Hóc Môn-Sài Gòn) đến thăm nhà
anh Phạm Văn Trội tại xã Chương Dương, huyện Thường Tín Hà Nội. Buổi
trưa, khi ra về chúng tôi bị công an bắt về trụ sở công an xã Chương
Dương (cùng địa điểm với ủy ban xã) và bị Lê Văn Điệp-Phó Công an xã và
các công an viên cấp dưới khủng bố đánh đập dã man. Tôi may mắn thoát ra
được khỏi căn phòng chúng định nhốt tôi lại để đánh nên chưa bị hành
hung. Còn chú Tuấn đã bị Điệp và đám tay sai nhốt lại trong một phòng
khác để đánh hội đồng, mà chính mắt tôi và chồng tôi nhìn thấy. Hậu quả
chú Tuấn bị gãy xương sườn-là kết luận chính thức của bác sỹ. Có thể còn
những hậu quả khác chưa phơi lộ ngay vì chú Tuấn đã lớn tuổi, sức khỏe
yếu, là cựu tù nhân chính trị đã chịu 10 năm tù đày (1992-2002).
Ngày hôm sau là ngày đầu năm mới 1.1.2014, tôi đã viết lá đơn
có tiêu đề “Công an xã Chương Dương-người hay quỷ” tố cáo tội ác của
những tên khủng bố đội lốt công an này, gửi đến Công an huyện Thường
Tín, Công an Hà Nội và Bộ Công an. Trong bài viết tôi ghi rõ địa chỉ và
số điện thoại của cả hai vợ chồng chúng tôi.
Sáng nay, thứ 5 ngày 9.1.2014 tôi nhận được 2 cuộc điện thoại như sau:
- Lần 1 lúc 9h33 số máy 0123.7709.562 gọi đến, giọng nam hỏi tôi
“Công Nhân đấy àh?” tôi đáp “Dạ, vâng! Công Nhân nghe đây.”, người này
nói tiếp giọng bỡn cợt “Dạ ngoan thế! Không nhận ra ai àh?”. Lúc này tôi
đã đoán ra là ai nhưng chưa chắc 100% thì người này nói tiếp “Tao là
Điệp, bố mày đây.” Tôi không nói gì, tên Điệp nói “Mày viết đéo gì mà
dài thế! Thằng Tuấn chết chưa hả mày?” tôi im lặng, tên Điệp nhắc lại
“Thằng Tuấn vẫn chưa chết àh?”, tôi vẫn im lặng (tôi phải nói gì đây?),
tên Điệp cười khoái trá nói “Con này sợ, đéo dám nghe nữa.” rồi hắn cúp
máy.
- Lần 2 lúc 9h55 số máy 0936.212.551 gọi đến ngay sau đó. Một giọng
nam hỏi cố ra vẻ nhẹ nhàng “Công Nhân àh?” tôi trả lời “Vâng, tôi nghe
đây.” Trả lời xong tôi cũng vừa nhận ra giọng tên Điệp, thì hắn chửi
luôn “Tôi, tôi cái mả mẹ mày.” Tôi không nói gì, hắn càng cười lớn đầy
khoái trá, rồi cúp máy.
Trong hai cuộc điện thoại đều có nhiều giọng nam cười to xung quanh.
Thấy số cuộc gọi lần 1 của tên Điệp có vẻ quen, tôi kiểm tra lại điện
thoại của mình thì thấy số này đã gọi cho tôi lúc 9h51 tối hôm qua thứ 4
ngày 8.1.2014, nhưng vì đang bận việc nhà tôi không kịp nghe máy, sau
thấy số máy lạ tôi cũng (may mà) không gọi lại.
Tôi viết đơn này báo công an phường Phương Mai – là cơ quan có trách
nhiệm và thẩm quyền thực thi trách nhiệm bảo vệ tài sản, sức khỏe, tính
mạng và danh dự nhân phẩm của người đang sống và làm việc tại địa bàn
mình quản lý, có biện pháp cần thiết để bảo vệ an toàn cho tôi và gia
đình tôi nói riêng và cho xã hội nói chung.
Đến giờ, khi đơn tố cáo tôi gửi đến các cơ quan chức năng cấp trên
của tên Điệp, chưa nhận được bất kỳ hồi âm hay động thái giải quyết nào,
thì tôi lại tiếp tục bị tên Điệp khủng bố, thể hiện sự ngạo mạn mù
quáng, coi thường thách thức pháp luật tới cùng của hắn. Sau việc bị
khủng bố ở Chương Dương, tôi thật sự lo lắng cho sự an toàn về tài sản
(dù không có gì đáng kể nhưng là đáng quý đối với chúng tôi) và sức
khỏe, tính mạng của tôi và gia đình. Chẳng lẽ tôi và gia đình phải ra
trú ẩn tại phòng tiếp dân của công an phường Phương Mai để được an toàn?
Hay phải lang thang vạ vật ở vườn hoa Lý Tự Trọng-Mai Xuân Thưởng cùng
bà con dân oan thì các cấp chính quyền mới hài lòng?
Tôi cam đoan những điều trên hoàn toàn đúng sự thật. Tôi gửi kèm bài
viết “Công an xã Chương Dương-người hay quỷ?” để quý vị đọc hiểu đầy đủ
sự việc và mức độ nghiêm trọng đáng sợ của nó.
Là người có đạo-Thiên Chúa giáo Tin Lành, tôi hoàn toàn tin vào luật
nhân quả-là đạo lý của cả loài người và thiên nhiên trời đất. Hậu vận
tươi đẹp hay đen tối, phúc đức hay tai họa để lại cho con cháu là do
việc làm của ông bà cha mẹ tạo nên.
Hà Nội, ngày 9.1.2014
Lê thị Công Nhân