Vừa qua dư luận trong và ngoài nước có một số ý kiến bàn luận về
Prong trào Con đường Việt Nam (PTCĐVN). Người đưa ra sáng kiến này vừa ở
tù ra, cùng trao đổi với 2 bạn còn ở trong tù, trong hoàn cảnh không
bình thường, nên không được đón nhận một cách thuận lợi và sôi nổi.
Có ý kiến cho rằng Dự thảo PTCĐVN đưa ra có phần vội vã, đơn giản,
chưa chín chắn. Lại có ý kiến hoài nghi, cho rằng đây là một phương án
thực hiện “một chế độ đa nguyên đa đảng dỏm” nhằm lừa dối nhân dân và
thế giới, giúp cho đảng cộng sản thoát hiểm. Dù sao đây cũng là dịp để
mọi người quan tâm đến vận nước nói lên suy nghĩ của mình về một vấn đề
sinh tử của đất nước. Vì con đường cứu nước và dựng nước đúng hay sai
luôn là vấn đề liên quan đến thành hay bại, suy vi hay hưng thịnh của
quốc gia.
Trước đây, đã có con đường Cần Vương, Duy Tân, con đường Đông Du,
nâng cao dân trí của các chí sỹ Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, rồi đến
cuộc vận động cách mạng của các đảng phái quốc gia như Quốc Dân đảng,
đảng Đại Việt, cùng với đường lối khởi nghĩa và bạo lực của đảng Cộng
sản Đông dương, sau này là đảng Lao động, rồi nay là đảng Cộng sản VN.
Hiện nay con đường của đảng CS thực hiện suốt gần 70 năm lâm vào tình
trạng hoàn toàn phá sản và bế tắc cả về lý luận và thực hành. Điều này
đã rõ như ban ngày không ai có thể che dấu nổi.
Mọi người Việt Nam yêu nước luôn ghi nhớ hiện nay Liên Hiệp Quốc đang
xếp Việt Nam về quyền dân chủ vào nhóm đèn đỏ, gồm 20 nước độc đảng
toàn trị tận cùng lạc hậu của thế giới, thứ 172 trên 198 nước về tự do
báo chí, thứ 112 trên 198 nước về thu nhập tính theo đầu người. Đó là
thành tích đen hiển nhiên, thất bại mọi mặt rõ ràng của đảng CS, phản
ánh vào cuộc sống đầy bất công, cực nhọc, khốn khó hàng ngày của số đông
dân cư.
Tháng 10-2010, gần 40 trí thức cao cấp của đảng CS đã họp góp ý kiến
cho dự thảo cương lĩnh trình Đại hội XI, trong đó có 2 nguyên phó thủ
tướng, nhiều nguyên bộ trưởng, thứ trưởng, giáo sư, viện sỹ… – tinh hoa
trí tuệ của đảng CS –, bác bỏ hoàn toàn với lập luận sắc bén mọi học
thuyết làm cơ sở cho cương lĩnh, bác bỏ triệt để học thuyết Mác – Lênin,
loại bỏ dứt khoát chuyên chính vô sản, phê phán nghiêm chế độ độc đảng
quan liêu tham nhũng, đòi thực hiện chế độ đa đảng trong luật pháp, đòi
từ bỏ phương châm lấy quốc doanh làm chủ đạo cho nền kinh tế. Họ đòi
viết hẳn lại cương lĩnh dự thảo theo con đường mới.
Bộ chính trị đã bỏ ra ngoài tai tất cả mọi ý kiến khác biệt trên,
khinh thị ngay trí tuệ và dũng khí trong đảng mình, tuyên chiến về lý
luận ngay với một bộ phận khá đông trí thức đảng viên đã thức tỉnh đang
đi tìm một con đường khác để cùng nhau cứu dân cứu nước.
Các bạn trí thức trên đây đã biết rõ rằng khi bức tường Berlin đổ
sập, khi Liên bang Xô viết tan tành, khi đảng CS Liên Xô tan vỡ, rồi
nước Nga và hàng chục nước Đông Âu đi vào nền dân chủ đa đảng, đó là sự
tiến lên tất yếu rất đẹp đẽ của lịch sử nhân loại. Sớm muộn gì Việt Nam
cũng sẽ phải đi theo con đường sáng ấy, với những đặc điểm, bước đi
thích hợp riêng. Các bạn cũng biết rõ tại trung tâm thủ đô Hoa Kỳ
Washington đã dựng lên một tượng đài lớn kỷ niệm hơn 100 triệu nạn nhân
của chủ nghĩa cộng sản hiện thực trên toàn thế giới, trong đó có những
người Việt Nam nạn nhân của đảng CS. Các bạn hẳn cũng biết Nghị viện
châu Âu đã ra nghị quyết lịch sử lên án chủ nghĩa Mác – Lênin và chủ
nghĩa xã hội kiểu Mác-xít cộng sản là tà thuyết chống nhân loại, bị đặt
ra ngoài vòng pháp luật của toàn lãnh thổ châu Âu.
Cho nên không có một lý do nào để duy trì dù thêm một ngày chế độ độc
quyền đảng trị tệ hại. Không bao giờ, không ở đâu có nền dân chủ một
đảng cả. Chế độ một đảng sáng suốt trong sạch là một ảo tưởng tuyệt đối,
như mò kim đáy biển vậy. Trên thế giới, tất cả các nước phát triển cao
nhất, xã hội hài hòa, nhân dân tự do, hạnh phúc đều theo chế độ dân chủ
đa đảng. Không có ngọai lệ. Ngay ở Singapore, trong quốc hội bên cạnh
đảng PAP – đảng Nhân dân Hành động – nay có thêm đại biểu đảng công nhân
(Workers Party), ngoài ra còn có đảng xã hội (Socialist Front). Hầu hết
10 nước ASEAN đều theo nền dân chủ đa đảng, chỉ trừ 2 nước Việt Nam và
Lào.
Cho nên vấn đề cơ bản nhất, bức thiết nhất của đất nước ta là sớm
chuyển hóa cả hệ thống từ độc đảng sang đa đảng trong trật tự và pháp
luật. Đây là vấn đề then chốt thử thách bản lãnh của đảng CS, nhất là
của Bộ Chính trị hiện nay.
Phương cách tốt nhất là lãnh đạo đảng nên chủ động nêu vấn đề cho
toàn dân thảo luận trong một cuộc trưng cầu dân ý, rồi cùng nhân dân
thực hiện. Hãy tự tin, quyết tâm theo gương yêu nước thương dân của
những nhà cầm quyền sáng suốt có nhân cách, như Gorbachev, như Havel,
như Walésa, như Mandela, hay như bà Aung San Suu Kyi, cả như tướng Thein
Sein… Họ đi vào lịch sử như những nhân vật khai phá con đường mới, biết
sử dụng đúng lúc có hiệu quả quyền lực trong tay, dựa vững vào đông đảo
nhân dân để xoay chuyển tình thế.
Nếu như trong lãnh đạo không có những con người sáng suốt và dũng cảm
như thế thì sẽ đến lúc tức nước ắt vỡ bờ, thế cùng tất biến, quần chúng
xuống đường đông đảo như hải triều sóng cuốn. Quần chúng thức tỉnh và
phẫn nộ luôn làm nên lịch sử. Nâng thuyền hay lật thuyền đều là nhân
dân.
Chuyển biến ở Tunisia là vậy, ở Ai Cập và Libya cũng là vậy. Ở Syria đang diễn ra là vậy.
Trước đó ở Ấn Độ, ở Nam Phi cũng là vậy. Quần chúng tay không sát
cánh chung lòng là tất thắng. Ở Moscow, tháng 8 năm 1990 cuộc đảo chính
phản cách mạng phản dân chủ nhằm lật đổ tổng thống Gorbachov đã bị đập
tan do sức mạnh hùng hậu của nửa triệu quần chúng tay không cùng bộ đội
cách mạng tập trung trước trụ sở Quốc hội Nga, quyết tâm đưa đất nước
vào kỷ nguyên dân chủ đa đảng.
Vấn đề có tổ chức để lãnh đạo phong trào dân chủ của quần chúng đông
đảo đang được đặt ra cấp bách. Hiến pháp hiện hành khẳng định quyền lập
hội của công dân. Do đó việc nhà dân chủ Lê Thăng Long đưa ra sáng kiến
dự thảo Phong trào Con đường Việt Nam là một việc làm có ích, theo hướng
đi tích cực. Ít ra việc này có tác dụng gợi lên một vấn đề cấp bách hệ
trọng, kích thích suy nghĩ của mọi người, nhất là của anh chị em dân chủ
trong và ngoài nước. Nó có thể là đầu đề bàn thảo cởi mở và rộng rãi,
để có thêm nhiều sáng kiến phong phú thiết thực hơn.
Đầu Xuân năm nay, tôi đã kỳ vọng anh em dân chủ trong nước đã phát
triển khá đông đảo, rải khắp mọi miền đất nước, thuộc mọi tầng lớp trí
thức, văn nghệ sỹ, thanh niên, sinh viên, nông dân, nhà báo,nhà giáo,
nhà khoa học, nhà kinh doanh, cựu binh sỹ cùng một bộ phận đảng viên
cộng sản lão thành hoặc ở cơ sở có lập trường dân chủ… chung sức dấy lên
một phong trào yêu nước yêu dân chủ đông đảo, mang tên thí dụ như Tập
họp Công dân Việt Nam, làm đối trọng, ganh đua phục vụ đất nước với đảng
Cộng sản, lấy lá phiếu tự do của công dân làm trọng tài.
Hàng ngàn công dân ký một loạt kiến nghị chống bành trướng Bắc Kinh,
đòi chấm dứt khai thác bauxite, bênh vực luật sư Hà Vũ, nhà báo Điếu
Cày, cô Trần Thanh Nghiên, cô Bùi Minh Hằng. Hàng ngàn công dân kiến
nghị bênh vực nông dân bị cướp đất, ủng hộ nông dân Tiên Lãng, Văn
Giang, Đak Nông, rồi 11 ngày Chủ nhật liên tiếp xuống đường hào hùng… là
những sự kiện chưa từng có, những thử thách, tập dượt, tôi luyện rất
thiết thực gắn bó phong trào trưởng thành với biết bao kinh nghiệm quý
giá cho cuộc đấu tranh mạnh mẽ hơn sắp tới.
Lãnh đạo đảng CS không nên vừa quá kiêu ngạo để tự cho mình độc quyền
lãnh đạo, không ai có thể thay thế, lại quá nhút nhát mất tự tin không
dám ganh đua công bằng bình đẳng với một đảng khác, lấy nhân dân làm
trọng tài. Một khi có ganh đua bình đẳng, đảng CS sẽ có thể trở nên
trong sạch, khắc phục có hiệu quả tệ quan liêu, tham nhũng, nếu không có
ganh đua quá trình suy thoái trầm trọng hiện nay của đảng CS là vô
phương cứu chữa.
Trên đây là vài suy nghĩ liên quan đến con đường cứu và dựng nước xin
được trao đổi với các bạn quan tâm đến vận nước, lại còn do tôi cũng
được mời tham gia PTCĐVN. Có tham gia hay không, xin để ngỏ một thời
gian để nghe ngóng, theo dõi ý kiến của đông đảo các bạn trong và ngoài
nước.
Blog Bùi Tín (VOA)