Thành Đồng Nguyên Giáp
Họ đi từ dân mà ra, họ được dân bảo bọc che chở trong những
thời khắc gian truân nhất. Dân hi sinh tính mạng và người thân để tham
gia cùng họ. Dân gửi trọn niềm tin vào họ rằng họ sẽ đưa dân tộc này
thoát ra những ngày tối tăm cùng khổ với chuỗi dài lịch sử đớn đau chưa
được làm người trọn vẹn của ngàn năm đô hộ giặc tàu, áp bức phong kiến,
đô hộ của giặc Tây, giặc Nhật, giặc Mỹ…
1945-1954: Cùng với sức dân và may mắn thời cuộc, họ
giành được chính quyền từ tay các thực dân bắt đầu suy yếu, họ thiết
lập nên một nhà nước chuyên chính vô sản. Họ sửa đổi viết lại Hiến Pháp
thể chế hóa tối cao sự độc tôn quyền hành của nhóm họ - những người Cộng
Sản. Họ bắt đầu phân chia dân tộc Việt Nam thành nhiều nhóm người: giai
cấp cộng sản, giai cấp tri thức & tiểu tư sản, giai cấp tư sản,
ngụy ….
1954-1975: Bằng các luận thuyết CNCS mơ hồ về đấu
tranh giai cấp, về lịch sử phát triển của loài người, về sự công bằng
bác ái bình đẳng của xhcn, về các khiếm khuyết và tàn bạo của chế độ
phong kiến và tbcn, họ khống chế thâu tóm những quyền tự nhiên cơ bản
của con người: quyền sở hữu, quyền mưu sinh, quyền mưu cầu hạnh phúc,
quyền tư do đi lại và cư ngụ, quyền tự do ngôn luận bày tỏ ý kiến, v.v…
Cùng với loạn lạc thời cuộc, u mị của nhiều năm vùi dập, với ý chí chịu
đựng quật cường, dân tiếp tục gửi trọn niềm tin, tiếp tục gửi con em,
người thân, sức lực khánh kiệt để ủng hộ và đi cùng họ trên con đường
cộng sản chủ nghĩa. Rồi cũng do dân vì dân với sự hi sinh vô bờ bến, với
ý chí và nghị lực phi thường, họ lại tiếp tục thành công đuổi được chế
độ cộng hòa tư sản với sự hậu thuẩn của Mỹ ra khỏi Miền Nam, lấy được
Sài Gòn 1975 – một hòn ngọc Viễn Đông sánh cùng Hongkong, Singapore.
1975-1990: Giành được chính quyền, giành được đất
nước, cùng với đà thăng hoa của CNCS tại Đông Âu / Trung Quốc, họ đã tự
mãn ngông cuồng say máu thực hiện một cuộc thanh trừng chưa từng có
trong lịch sử để loại bỏ, tù đầy những đồng bào khác chính kiến, có xuất
thân khác “giai cấp”, hoặc đơn giản anh không phải là “đồng chí” của
chúng tôi. Họ chia đất nước làm thành nhiều khu vực với đường biên giới
& đồn bốt canh gác nghiêm ngặt, cấm đoán người dân không thể đi lại
tự do giữa những khu vực cư ngụ, không thể tự do mua bán lưu thông hàng
hóa – vì rằng buôn bán giao thương chỉ là phương tiện của bọn tư sản để
làm giàu bất chính và cai trị loài người! Một bao gạo, một gói mì, một
cục xà phòng, một con cá, một gói muối, một con gà nhỏ gói chặt trong
thân người phủ ngoài lớp áo quần vá víu mang theo cải thiện đời sống cơ
cực cũng bị lôi ra xử phạt nặng nề và bị bêu riếu trước công chúng, nhẹ
thì bị hành hạ giáo dục thường xuyên bởi các cán bộ dân phố. Bao nhiêu
triệu trẻ em ngay lúc ra đời chưa kịp nguôi tiếng khóc đã phải đeo một
cái gông lý lịch suốt đời: dân tộc kinh, tôn giáo không, xuất thân công
nhân / bần cố nông, theo cộng sản cách mạng kháng chiến hoặc ngược lại –
ngược lại là chết hoặc mất hết quyền tối thiểu của một công dân! Những
người yêu nhau đã phải chia tay vì khác biệt lý lịch, gia đình chia cách
vì các đợt học tập cải tạo, nhiều bạn trẻ đã không thể vào đại học dù
học lực khá giỏi cũng do cái gông lý lịch. Trẻ em không đủ sữa uống, cơm
ăn không đủ no, áo mặt không đủ ấm vì thiếu các tem phiếu của nền kinh
tế xhcn tự cung tự cấp và các cấm đoán giao thương. Người bệnh thiếu
thuốc uống và chữa trị. Các tài năng đất nước hoặc bị gông cùm hoặc bị
đẩy đi xa vì khác biệt lý lịch!
Họ đầu tư dồn nguồn lực nhiều vào hệ thống an ninh cộng sản để bảo vệ
nhà nước xhcn của họ - họ cũng gọi đó là “nhà nước do dân và vì dân”.
Họ xây dựng các hệ thống truyền thông, các trường đào tạo đảng viên – từ
nguồn tiền chung của đất nước, dân tộc. Họ liên tục tuyên truyền đường
lối cộng sản, những lý lẽ hay đẹp cộng sản. Họ theo dõi, bắt bớ bất kỳ
những hoạt động mà họ không cho phép. Họ cố xây dựng một xã hội mệnh
lệnh từ trên cao răm rắp tuân thủ tuyệt đối xuống bên dưới, đến từng gia
đình, từng cá nhân bất chấp các giá trị con người thiên liêng, các
quyền nhân bản tự nhiên. Họ khám xét, bắt bớ không qua xét xử bằng các
luật lệ mang tính đàn áp.
Rồi không chịu nổi nữa, một đoàn người thoát thân tháo chạy chưa từng
có trong lịch sự di dân của loài người. Số thì bị sóng biển cuốn trôi,
số thì làm mồi cho cá, số thì bị hãm hiếp đánh đập, số thì bị bắt bớ tù
đày, vợ chồng con cái chia ly …một hình ảnh đau nhục không thể tệ hơn
cho dân tộc tự hào là ngàn năm văn hiến đã đánh thắng được Mỹ - cường
quốc tư bản đầu sỏ to nhất hoàn cầu. Một thảm họa nhân đạo chắc sẽ hằn
sâu trong nhiều thế hệ!
Rồi thật trớ trêu, các đồng chí cộng sản láng giềng của họ xua quân
qua biên giới giết hại và làm thương tật suốt đời thêm hàng trăm ngàn
người dân vô tội chỉ vì muốn dạy cho cộng sản Việt Nam một bài học! Đẩy
đất nước khốn khổ này thêm lún sâu vào nghèo khó lầm than.
Bức tường thành Berlin sụp đổ, Cộng sản Đông Âu tan rã, Cộng sản anh
cả Liên Bang Xô Viết nát vụn trong ngỡ ngàng. Họ mất nguồn viện trợ và
dựa dẫm. Họ bối rối, họ suy tính, họ điều chỉnh. Họ bắt đầu cho buôn
bán, họ cho đi lại, họ mở cửa giao thương với bên ngoài, họ kêu gọi
những người đồng bào bị họ đẩy đi xa biền biệt về lại góp tiền, góp tài
để giúp họ phát triển đất nước. Họ gọi đó là “Kinh Tế Thị Trường Định
Hướng XHCN” – họ là vậy đó, luôn có các mỹ từ cho những việc họ làm!
1990-2007: Thế giới hoan nghênh kéo đến hợp tác,
người dân mừng vui háo hức nổ lực làm ăn, bỏ lại phía sau lưng những đau
buồn quá khứ, tiếp tục hi vọng rằng đất nước dân tộc này đang từng bước
được đổi đời hòa vào dòng chảy văn minh thịnh vượng của nhân loại.
Những người cộng sản cũng làm ăn, họ thiết lập nên các tập đoàn, tổng
công ty, họ giúp người thân các lợi thế buôn bán. Họ gọi đó là các lực
đẩy, các van điều tiết các khiếm khuyết của “kinh tế thị trường”.
Các đảng viên công sản cũng thây đổi, họ làm ăn buôn bán còn hăng máu
hơn cả dân thường, hơn những người gốc gác tiểu tư sản, tư sản. Họ bắt
đầu giàu lên hơn cả địa chủ, đại tư sản thời trước mà họ đã từng thanh
trừng hoặc cầm tù. Họ đi nước ngoài, họ cho con đi học nước ngoài, họ
mua nhà nước ngoài, họ mở cơ sở ở nước ngoài - ở Mỹ, Anh, Úc, Pháp … -
những nước tư bản đầu sỏ mà họ từng chê bai bài bác! Con cái anh em họ
hàng bà con của họ đứng đầu những đại công ty, đại tập đoàn, đại ngân
hàng lớn. Họ đi xe hơi siêu sang, họ ở nhà lớn vị trí đắc địa trị giá
hàng ngàn cây vàng. Họ buôn bán mọi lúc mọi nơi, họ qui các chức tước
trong hệ thống chính quyền của họ thành ra kim tiền. Các cán bộ công
chức nhà nước cộng sản mà họ gọi là “đầy tớ nhân dân” từ nhỏ đến lớn
nhận phong bì quà cáp để thực hiện các chức phận được giao. Họ ăn thịt
rừng, cao lương mỹ vị, họ uống rượu tây đắt tiền – những thứ mà chỉ vài
năm trước thôi họ xem là hàng hóa tư sản từ bóc lột sức lao động của
giai cấp công nhân – và họ đã từng cầm tù những ai sử dụng!
Họ mãi mê làm giàu bất chấp thủ đoạn, họ hưng phấn với các lời khen
tặng của quốc tế về “đổi mới”, họ tổng kết tung hô. Ngân sách quốc gia
mỗi ngày nhiều hơn từ tiền thuế của dân và từ nguồn tài nguyên đất nước.
Họ tiêu sài ngân sách vô tội vạ thiếu các cơ chế kiểm soát hữu hiệu.
Chưa ai từng thắc mắc Đảng CSVN cầm quyền chi thu tiền như thế nào, bộ
quốc phòng, bộ công an chi thu tiền ra làm sao. Họ có quốc hội với hơn
80% là đảng viên người của họ với những câu hỏi thẩm tra không bao giờ
đi đến cùng sự thật. Toàn bộ phương tiện truyền thông do họ kiểm soát và
luôn ca tụng các thành tích của họ, che dấu bớt sự thật. Họ gọi đó là
“định hướng thông tin xhcn”, “chống diễn biến hòa bình”. Họ bao bọc
người dân trong một ao tù còn họ thì mặc sức tung hoành tiền của nguồn
lực quốc gia.
Họ đã tự mãn lại càng tự mãn hơn. Họ mạnh bạo hơn với kim tiền dồi
dào. Họ không ngừng cũng cố địa vị của họ. Một chính quyền với 100% là
đảng viên cộng sản mà ba cực Lập pháp – Tư pháp – Hành pháp đều do đảng
viên công sản lãnh đạo. Cơ quan cộng sản này đại diện cho cơ quan cộng
sản khác để giám sát cơ quan cộng sản kia. Họ có cộng sản đại diện cho
cộng sản để thực hiện cơ chế quản lý, điều hành, giám sát. Tất cả đều là
trong nội bộ đảng của họ. Họ thiết lập một Bộ Luật tố tụng hình sự mơ
hồ để tiêu diệt các mầm mống đòi hỏi nhân quyền có thể xuất phát tự
nhiên từ sự phát triển của xã hội dân chủ thịnh vượng. Họ điều chỉnh
Hiến pháp để củng cố thêm quyền hạn tuyệt đối của Đảng CS.
Họ giàu lên, quyền nhiều hơn, nhưng họ vẫn đẩy đất nước sâu hơn vào
một thái cực mà dân tộc này luôn cố gắng vượt qua: sự u mị và chia rẽ
dân tộc – một bên cộng sản cầm quyền và một bên là hơn 80 triệu dân
chúng mưu cầu cho hạnh phúc và các quyền con người cơ bản. Họ tăng cường
các hoạt động đàn áp những người bất đồng chính kiến. Họ ngăn cấm người
dân thể hiện lòng yêu nước của mình. Họ rình mò, bắt bớ, khủng bố, tra
khảo, đàn áp dân chúng nhưng họ lại không thể phát hiện ra được kẻ thù
tiến sâu vào lòng đất nước ở những vị trí trọng yếu Vũng Rô, Cam Ranh và
nhiều nơi khác thiết lập các cơ sở cố định tại đây. Đồng minh Lào,
Campuchia anh em cũng đang bị lôi kéo chia rẽ. Vì tiền và sự tự mãn toàn
quyền, họ đã dâng cho kẻ thù những dự án, lô đất trọng yếu của quốc gia
bất chấp những lời kêu gọi phản đối của dân chúng. Họ cường bạo với
đồng bào nhưng quá yếu hèn với sự xâm lấn của cộng sản lân ban – mà họ
luôn gọi là “đồng chí anh em”. Nhiều tham tán, đại sứ, lãnh sự của họ ở
các nước chỉ chăm lo buôn bán, môi giới kiếm tiền mà quên mất đi sứ mệnh
được giao. Hệ thống ngoại giao, thúc đẩy giao thương, bảo vệ từ xa đã
bị tê liệt! Không trách chi kẻ thù luôn hành động đi trước một bước!
2008-2012: Kinh tế suy thoái, hàng trăm ngàn doanh
nghiệp phá sản, hàng triệu lao động mất việc làm. Các quốc gia viện trợ
cắt giảm ngân sách. Các nhà đầu tư tháo chạy. Họ không thể che giấu mãi
được. Các tập đoàn tổng công ty của họ lòi ra chỉ là những con sâu phá
hoại tài sản quốc gia. Các hoạt động mua bán, liên kết mờ ám ma quỷ làm
mất hết tiền thuế của dân mà chính phủ cộng sản giao cho họ quản lý.
Hàng ngàn tỷ đồng không cánh mà bay. Nợ xấu được che dấu. Họ thanh tra
thanh kiểm, họ tổng kết rút tỉa kinh nghiệm. Rồi họ đề ra thêm cơ chế,
cơ quan vẫn là do những đảng viên cộng sản điều hành để “tăng cường giám
sát”. Họ la lên là tham nhũng tràn lan, sâu nhiều vô cùng. Họ kêu gọi
là cần phải làm trong sạch đảng của họ. Họ đề ra nghị quyết cơ chế, họ
thảo luận nội bộ, họ tranh đấu quyền hành thực thi việc chống tham
nhũng.
Họ quên mất rằng vấn đề cốt lõi là lợi ích quốc gia chứ không phải
lợi ích và sự thịnh suy của đảng của họ. Làm sao có thể làm sạch được
nước ao tù khi mà ao của họ vẫn đặt ngoài dòng chảy của nhân loại, của
dân tộc. Những người trong sạch bước vào ao tù rồi cũng sẽ lấm bùn ô
hôi. Có thay hết nước của ao tù rồi thời gian cũng sẽ phủ đầy rong rêu,
cặn bả, bùn lầy. Họ đã cố làm nhiều lần rồi đấy thôi. Nhưng sau mỗi lần
điều chỉnh nội bộ thì mọi thứ vẫn trở lại ô hôi. Cùng hội cùng thuyền
thì không thể giám sát và quản lý hiệu quả để mà làm trong sạch. Họ kêu
gọi toàn dân tham gia, họ nói người dân cần nêu lên ý kiến. Nhưng họ sử
dụng lực lượng an ninh sâu rộng của mình hoạt động trên tài nguyên và
tiền thuế của dân để đàn áp các phát biểu chính kiến, các góp ý điều
chỉnh và các hoạt động ôn hòa. Họ đặt người dân ở bên kia chiến tuyến
của họ. Họ lặp lại những sai lầm mà các kẻ thù của dân tộc đã thực hiện
trong suốt chiều dài lịch sử của đất nước. Họ đã phản bội lại ước nguyện
của dân tộc: mưu cầu cuộc sống ấm no hạnh phúc và quyền làm người đầy
đủ, trọn vẹn!
VÌ CỚ GÌ HỌ PHẢI LÀM NHƯ VẬY? CHỈ CÓ THỂ GIẢI THÍCH LÀ HỌ ĐÃ LẦM ĐƯỜNG LẠC LỐI!