Trần Việt Hoàng
Mùa xuân vừa đến và cảnh vật dường như còn chứa đựng cái vẻ êm
đềm, nhẹ nhàng của những ngày đầu năm se lạnh, nhưng đâu đây dường như
có những cơn sóng ngầm đang âm ỉ trào dâng, và tôi nghe những cơn gió
hình như đang thổi ngày càng mạnh mẻ. Phải chăng những dấu hiệu của một
cơn bão đang nổi lên rồi?

Từng cánh én, từng cánh én rủ nhau về báo mùa xuân của dân tộc!
Mùa xuân và bão tố, một kết hợp ít sự chờ mong. Nhưng không, tôi thấy
vạn niềm vui trong ánh mắt của dân tôi đang khát khao đợi chờ. Tôi cảm
nhận một sự háo hức, nức lòng của anh em tôi trên những trang báo điện
tử vì họ đang thể hiện tiếng nói tự do của mình mà bao năm qua vẫn còn
rụt rè, e sợ.
Đúng vậy! Cơn bão đòi hỏi dân chủ nhân quyền cho dân tôi đang đến. Nó
đang còn là những cơn gió tụ họp lấp ló từ xa, nhưng tôi đã cảm nhận
dược sức mạnh vô cùng của nó. Đó là những cơn gió của “Triệu con Tim,
Một Tiếng Nói”, của “Kiến Nghị 72”, của “Lời Tuyên Bố Của của các Công
Dân Tự Do”, của “Nhận Định và Góp Ý Sửa Đổi Hiến Pháp của Hội Đồng Giám
Mục Việt Nam”, và của những gì mà ta chưa biết đến.