Nguyễn Ngọc Già
(Bài viết dành "tặng riêng những ai thật lòng đang còn hát yêu thương con người")
Qua bảy lần biểu tình (chưa tính cuộc xuống đường ngày 24/7/2011) của
người Việt Nam trước hành động Nhà cầm quyền Trung Quốc xâm phạm Tổ
Quốc Việt Nam, một số người khăng khăng quan điểm: "Cuộc biểu tình có tổ
chức từ một số trí thức Việt Nam" và "đó là cuộc biểu tình đòi tự do
dân chủ nhưng nấp dưới danh nghĩa chống Tàu", "cuộc biểu tình đã lợi
dụng những người không hiểu biết, trong đó có cả sinh viên, học sinh để
chống phá Nhà nước"... Đại loại, một số luận điệu:
- Họ bảo rằng, có làm (nghĩa là có tổ chức) thì có nhận, sợ cái gì?!
Yêu Nước mà, quá chính đáng! Sao không dám nhận, không chịu nhận?!
- Họ quá rõ, dưới cái áo khoác "chống Tàu", là cái "thân thể đói khát
dân chủ" hơn 60 năm qua, nhân chuyện "chống Tàu" rồi thì lợi dụng
"chống Ta" (nghĩa là ĐCSVN).
- Họ cho rằng họ đang khách quan, trung thực, chân thành khi nhìn
thẳng vào sự thật để trình bày, phân tích hiện thực nhằm để "quý vị"
đừng quanh co né tránh, không những thế họ còn dùng "đôi mắt Rohto trong vắt"
để bày vẽ, hướng dẫn những cách biểu đạt "lòng yêu nước" sao cho không
bị mang tiếng: "dán mác chống Tàu", "lợi dụng dân đen"; sao cho "chính
danh", "hợp pháp", "ôn hòa" và... cả "nghệ thuật" nữa(!)
Tự nhiên, họ bộc lộ sự nôn nóng bất thường đến thiếu kiên nhẫn để
nèo nẹo đòi: "nhận đi, nhận đại đi mà!", "nhận rồi tôi chỉ cho cách" làm
sao để "chính danh", "hợp pháp" và không ai có thể bóp méo... để quý vị
"thoải mái" mà biểu tỏ "lòng yêu nước"(!) Trong sự thiếu kìm chế đó, họ
đã phơi bày lồ lộ một sự thật hiển hiện - NHÂN QUYỀN TẠI VIỆT NAM chưa
bao giờ có trong mấy chục năm qua, của đáng tội, đó chính là điều mà Nhà
cầm quyền Việt Nam luôn cam kết "có" với Thế giới!
"Mớm cung", "ép cung", "dụ cung" trong lúc điều tra tội phạm cũng là
phạm pháp. Vậy, cũng cần nhắc cho họ nhớ, những người xuống đường phản
đối Trung Quốc HOÀN TOÀN CÒN ĐẦY ĐỦ QUYỀN CÔNG DÂN. Vì còn đầy đủ Quyền
Công dân nên NHỮNG NGƯỜI XUỐNG ĐƯỜNG HOÀN TOÀN CHÍNH DANH, HỢP PHÁP. Họ
ngây ngô đến mức nghĩ chữ "chính danh", "hợp pháp" chỉ dành riêng cho
cái gọi là "TỔ CHỨC" - thứ mà họ cố săm soi nhưng không tìm thấy! Càng
không tìm thấy họ càng nghi ngờ. Càng nghi ngờ họ càng làm mọi cách để
(ít nhất) chứng minh họ đúng. Để làm gì nhỉ? Thật băn khoăn, tư cách họ
là như thế nào để rao giảng, chỉ dạy "cái lòng yêu nước" theo kiểu "chân
chính của họ"!.
Một câu hỏi buộc phải đặt ra: HỌ CHẲNG LẼ KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI VIỆT NAM???
Những phân tích, dẫn giải của họ thật "nhẹ nhàng", "hợp lý, hợp tình"
theo cái cách của người đứng bên "lề đường Việt Nam" để "vô tư", "khách
quan" và "tỉnh táo" phân tích, nhận định, đề ra biện pháp để "giúp người Việt Nam chúng ta"(?!) Phải
vậy không? Đáng buồn đến mức, phải chi họ thờ ơ, bàng quan với vận mệnh
đất nước như những người mà họ thường lên án là "dân trí thấp", "chỉ
biết hưởng thụ", "ích kỷ", "tham lam"... thì cũng ra một lẽ, đằng này...
Giật mình để hỏi: chẳng lẽ họ không mang Quốc tịch Việt Nam? Tất nhiên,
họ sẽ nói ngay: "Đừng nghi ngờ tình yêu nước trong sáng của tôi, tôi
đang giúp bạn đấy!". Sự trong sáng một lần nữa, được đặc dấu hỏi cho họ,
thay vì họ ngờ vực điều đó đối với những người xuống đường.
Hỡi ôi! Sao họ tự cho cái quyền nghi ngờ lòng YÊU NƯỚC của những
người xuống đường mà lại không cho phép điều ngược lại? Chẳng lẽ đó là
sự công bằng? Vâng, sự công bằng của những người tự cho là "yêu nước
bằng trái tim nóng và cái đầu lạnh"(!)
Ôi chao! Sao họ lại tự vạch ra CÁI LẰN RANH rõ ràng đến khó chối cãi:
Một bên là những người xuống đường, bên còn lại là họ??? Hai bên ư? Tôi
nhớ, người Việt Nam nào cũng được dạy hai tiếng "ĐỒNG BÀO" - cái chữ mà
chỉ có người Việt có thôi! Những tưởng chỉ có những thế lực trong bóng
tối rắp tâm phản bội Dân Tộc là vạch rõ lằn ranh ở hai đầu chiến tuyến
với nhân dân Việt Nam!!! Nào ngờ...
Chưa bao giờ những "con người tỉnh táo" này - dù chỉ một lần - thảng
thốt, đau lòng trước những cú hốt người, chửi rủa, vu khống, đánh đập,
dẫm đạp không thương tiếc của lực lượng an ninh chìm nổi đối với người
biểu tình, cũng chưa nghe thấy họ lên tiếng về những cái chết thương
tâm, uất ức, mờ ám của người lương thiện - những người chả dính dáng gì
đến biểu tình - khi bị đưa về đồn công an. Sao thế nhỉ? Sao họ có thể
bình thản đến lạnh lùng trước những đầu tóc bị túm, những cái miệng rướm
máu, những cánh tay bị bầm tím... dám nào mong họ ngậm ngùi trước cánh
tay của anh Nguyễn Văn Hải (Điếu Cày) bị mất! Dám nào mong họ nghẹn ngào
trước thông tin mười đầu ngón tay anh Cù Huy Hà Vũ thâm tím và đôi tay
run run như người bị Parkinson! Dám nào mong họ rưng rưng trước cái đầu
sưng vù của cô gái Minh Hạnh nhỏ bé bị bọn "mang danh người" túm đầu
dộng vào xe tù! Dám nào hy vọng họ phẫn nộ khi nhìn chiếc áo dài của cô
Tạ Phong Tần bị chúng túm, kéo lôi một cách lếch thếch...
Còn bao lâu cho thiên thu xuống trên thân này?
Còn bao lâu cho mây đen tan trên hồn người?
Còn bao lâu tôi xa em, xa anh, xa tôi?
Tiếng hát của nữ ca sĩ Cẩm Vân chơi vơi, da diết, cô hát thay cho
thân phận "con-vật-người-Việt-Nam" đang nằm co ro trên mảnh đất Việt Nam
với tình người hoang phế!
Nước mắt bây giờ sao hiếm đến lạ!
Tôi nghèn nghẹn...
"Người Mẹ Bàn Cờ" (2) trong những năm trước 1975, mà Nhạc sĩ Trần
Long Ẩn (một trong những người khá nổi tiếng của "phong trào đấu tranh
sinh viên học sinh") đã xúc động từ thực tế ông và đồng đội trải qua
gian nan, nguy hiểm, nếu không được dân che chở, thương yêu, đùm bọc
chắc gì còn sống để viết bài ngợi ca:
tay gầy tóc bạc phơ,
chuyền cơm qua vách cấm,
khi ngoài trời đổ mưa.
lính ngồi gác đầy sân,
nhận sinh viên làm chồng
rồi đưa về đầu đường.
tảo tần trao tin thơ.
Đưa anh về cuối lối
rồi nhìn theo bơ vơ.
tình Việt Nam như thơ...
Cái ngày xưa ấy, tay mẹ nhăn nheo, run rẩy chuyền từng nắm cơm qua
song sắt trại giam để tiếp tế cho con và các bạn tù của con miếng ăn để
đủ sức chống chọi với những khảo tra đòn thù, mẹ đâu có hỏi con: "Con
ơi! con tham gia tổ chức nào vậy con?"
Cái ngày xưa ấy, bà chị đang trong phòng tắm, đồng đội con hớt hãi
trốn vội vào nhà vì bị cảnh sát rượt đuổi, chính chị chấp nhận khỏa thân
lõa lồ làm lá chắn cho đồng đội con trước "bọn ác ôn", chị con đâu có
hỏi con rằng: "Em ơi! Em thuộc đảng phái nào vậy em?"
Cái ngày xưa ấy, thằng em trai mới hơn mười lăm tuổi đầu - thằng con
nít ham ăn, ham chơi đó, chỉ cần biết anh mình đang cần và thế là cắm
đầu cắm cổ chạy đưa thư cho các đồng chí của con, không quan tâm đó là
thư gì. Nó vì lanh lẹ, qua mắt cảnh sát để đưa "đồng chí, đồng đội" của
con thoát khỏi tay cảnh sát, qua một con hẻm nhỏ mà chỉ có nó biết, lúc
đó nó đâu có hỏi con và đồng chí của con: "Anh ơi! anh thuộc phe nhóm
nào vậy anh?".
Mẹ, chị, em của con chỉ cần biết đó là người ruột thịt, thân thiết và phải làm bất cứ điều gì có thể để bảo vệ, trợ giúp.
Con nghĩ sao, nếu như mẹ, chị, em con ngày xưa hỏi con rằng: "Con cầm tiền của bọn nào, cầm bao nhiêu mà đi chống chính quyền?".
Dù quê mùa, thất học và trải bao đắng cay cuộc đời nhưng mẹ vẫn giữ
được sự bao dung, nhân hậu trước những đứa con thành đạt, giỏi giang, để
giờ quay ra nghi ngờ mẹ, nghi ngờ chị, nghi ngờ em đang xuống đường
chống bọn bành trướng Trung Quốc, vậy sao con?
Nếu vậy, thì thôi cũng đành "xin làm người hát rong"(3) mà hát lần nữa cho con nghe:
Để cho tình yêu lên tiếng
Để cho trái tim bội bạc
Không còn đến trong đêm hoa đăng
Sẽ còn câu chuyện người hát rong
Còn nghe ngày sau kể tiếp
Tặng riêng những ai thật lòng
Đang còn hát yêu thương con người.
Ngoài kia trời đang mưa và...tôi khóc!
Saigon, 20h30 ngày 24/7/2011
Nguyễn Ngọc Già