Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

Rác

Đọc bài báo nói về "Chuyện xả rác ở Little Saigon", tôi chỉ muốn góp một câu chuyện nho nhỏ mà tôi mới gặp cuối tuần rồi, và tôi cũng đã có những ý nghĩ nho nhỏ như cô Thùy Trang trong bài báo, có cái nhìn của một người từ xa về vùng Little Saigon, nơi vẫn còn những hình ảnh rác rưởi tứ tung chỉ có sạch hơn phố Tầu một chút mà thôi. 
Cái cảm tưởng mà tôi có là "đàn ông VN" mà họ là cái giới tiêu biểu cho một xã hội trọng nam khinh nữ, dù ở Mỹ, một số trong họ vẫn chưa ... khá được khi tôi nhìn thấy người đàn ông lái chiếc xe SUV khá mới, ăn mặc lịch sự, sau khi đóng cánh cửa xe, ông ta... không quên nhổ nước bọt xuống đường một cái.  Tôi không hiểu ông ta có biết ông ta đang ở đâu và chắc chắn không có lịch sự tối thiểu khi có người đi ngay sau lưng ông ta, thế mà ông ta cứ thản nhiên nhổ nước bọt xuống mặt đường, rất mất vệ sinh.
Sao người ta có thể thản nhiên, có thể "bình an" tự tại nhổ, cứ như đang đứng trong phòng vệ sinh ở nhà họ vậy.  Những chuyện nho nhỏ như thế mà còn chưa thay đổi được thì hỏi làm sao Little Saigon sạch được cơ chứ.

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

Lơ ngơ

Đọc X-café có đoạn "đối thoại" sau, thấy vui vui nên post lại.  Nó phản ảnh một người ở nước ngoài đang nói điều tích cực cho đảng CS ở Việt Nam như sau, đang khuyến khích con cháu ở VN vào đảng để làm ... sạch đảng.

"Em xin đảm bảo rằng Đảng CS cũng có dân chủ.
- Vì Đảng đại diện cho toàn dân, nên ai vào Đảng cũng được.
- Vì thế nên người dân nào muốn lên làm lãnh đạo cũng được, miễn là có trình độ.
- Vào Đảng không dễ, nhưng ai bảo làm lãnh đạo là dễ.
- Vì vậy mới cần chọn người giỏi vào Đảng, từ đó chọn người giỏi nhất lãnh đạo.
- Em lấy họp đại hội Đảng cũng bao nhiêu thành phần bao nhiêu phe phái, chính kiến cũng khác nhau, các bác đòi đa đảng làm gì. Cũng chỉ là tên gọi thôi mà.
- Vậy thay vì đa đảng, các bác tham gia Đảng khác phấn đấu vào Đảng CS đi, rồi khác được lên làm lãnh đạo.

*******
"Bác là người trên Sao Hỏa rớt xuống à ? Hay từ bên Mỹ về ? Tội nghiệp !"


Còn người hỏi những nhận định trên thì không biết người đang đặt vấn đề kia đang ở đâu trên trái đất này, nhưng ngoài sao Hỏa, anh ta hỏi có phải ở Mỹ, nghĩ cũng buồn cười, hay có lẽ là đúng vì Mỹ có nhiều dân Việt hơn cả, nên xác suất hỏi cao hơn, và cũng vì thế mà xác suất người ở Mỹ ... lơ ngơ không hiểu gì về CS có lẽ cũng đúng hơn hết.  Bởi từ hôm có Hội nghị người VN ở nước ngoài tại Hà nội thì cũng chỉ mới có một ông ở Mỹ viết bài nói về nỗi hân hoan chứ chưa thấy ông nào ở Châu khác nói gì cả.

Không lẽ xưa người ta hay nói "nói dối như Vẹm" rồi mai đây người ta lại bảo "lơ ngơ như VK Mỹ" thì tội quá :-)
Cho nên lơ ngơ cỡ như tôi thì cứ phải nghe đọc mấy cụ kể chuyện thì mới hiểu lịch sử "nhân dân" ra sao.

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2009

Chọc ghẹo

Sáng đọc phiếm của ông Bùi Bảo Trúc, ông dẫn đường link tới một nơi, lâu lắm tôi mới nghe lại những giọng nói của một miền. Đúng như ông BBT kể, người dân VN luôn có tính diễu và thích chọc ghẹo người khác trong tất cả mọi tình huống, vui đó chứ cho một buổi sáng ở một nơi ít nghe tiếng Việt.  Có lẽ vì thế mà diễn đàn Paltalk của người VN luôn là một diễn đàn đông nhất trên thế giới (?)

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2009

Mambo

Mấy ngày hôm nay bận những chuyện linh tinh, dù cũng ráng nghe tin của đảng và nhà nước xem có gì thay đổi, chằng có gì lạ, đại loại kinh tế vẫn phát triển cỡ mươi năm nữa thì là top 15 của thế giới, nghe mà muốn mua vé đi về VN ngay chứ ở làm gì cái nước cứ tụt dần cho thành xứ xã hội chủ nghiã.  Giáo xứ Tam Toà thì lại có ông Nguyễn văn Lý (không phải cha Lý đang ở trong nhà tù) tính trưng bày cây thông trong đất tư vườn nhà ông thì lại bị chính quyền địa phương tới bứng cây thông của  ông đi nói là chưa có công văn chính quyền cho phép thì không được treo đèn mừng Chúa Giáng sinh, vừa đi vừa nghe cái tin tức (cả mình) ấy, tôi tin là nhà nước không có chủ trương ngu như thế, cũng tại phép vua thua lệ làng, cũng mấy ông cán mù chữ kiểu thời phong kiến còn sót lại hà hiếp dân vì những ngu dốt của mấy ông cán ... cuốc này.  Mấy ông cán ở thành phố thì thì ỷ vào "Thời hội nhập" ăn chơi kiểu cách còn hơn xứ tư bản, còn mấy ông cán ở trên rừng thì cứ như đang sống ở rừng già Amazon hay sao đó.  Thành thử đất nước VN cứ đường anh anh đi, đường tôi tôi đi, cứ tan nát dù trong hoà bình.

Nghĩ mà nản, thôi thì nghe Mambo Italiano cho đỡ chán nản.


Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2009

Diễu cuối tuần

"Mặt trận" kế tiếp của lớp trẻ chống lại độc tài VN sẽ không còn là vấn đề "nội bộ của VN" nữa, mà sẽ làm cho cả thế giới biết thế nào về những người lãnh đạo đất nước VN :-)
Xem Video hài hước cuối tuần và bản dịch ở đây, không cần bản dịch thì xem ở Youtube
Diễu hơn nữa thì đọc blog phân tích tại sao đội bóng Việt Nam thua ở SEA Games năm nay

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009

Người Việt khốn khổ

Sáng tin từ đài VN hải ngoại một tổ chức đã quyên được 5 ngàn và sẽ hy vọng quyên được 10 ngàn để gửi về cho đồng bào, nạn nhân bão lụt. Mới thấy lòng từ tâm của người VN ở hải ngoại luôn hướng về VN dù bất cứ hoàn cảnh nào.

Cuối năm ở đâu hàng loạt thư của các tổ chức từ thiện được gửi tới để xin cứu giúp, kể cả những email bên chống bên xin cứu giúp người nghèo khó, nạn nhân bão lụt tại VN, người thì nói việc cứu giúp đến tận tay của người nhận, thiện nguyện viên không lấy một xu nào, có lẽ đúng như thế, không ai đi làm việc từ tâm mà lại có lòng cắt xén, nhưng người khác đặt ra câu hỏi có tổ chức nào làm thiện nguyện ở VN mà không có xin phép với chính quyền VN, mà xin phép thì ai cho nếu không là con cháu, là đảng viên ở các cơ quan cho phép hoạt động, mà được cho phép tất nhiên phải có việc "đầu tiên". Ôi thôi đủ thứ tranh luận khiến cho người ba phải cũng phải nghĩ thôi để nhà nước lo.  Bởi vì đọc những bài ký sự sau đây, họ cũng là người VN nghèo được các ngân hàng VN dùng tiền của thế giới giúp cho người nghèo ở VN, cho họ vay để họ... vượt biên để thay đổi cuộc đời họ và gia đình họ. Đọc mà thấy thương tâm, tại sao có mấy cái chuyện liều chết sang Anh để chỉ lao động mà có 5 ngàn đô mỗi tháng, nghe cứ như thật, chắc kỹ sư Mỹ mà nghe thế thì họ cũng chả cần trầy da tróc vẩy học lấy bằng cao học, tiến sĩ, chỉ cần xin sang Anh hết.  Thật tội cho người dân VN vì không đủ tin tức nên dễ bị lừa bịp đến thế.
Chính phủ VN luôn sáng suốt ngăn chận các "diễn biến hoà bình" , thế tại sao không ngăn chận được làn sóng xuất cảng người thương tâm như thế, bị gạt đến nỗi suýt bị lừa để lấy đi một bộ phận trong người nữa chứ.  Báo chí VN luôn nói đến những điều tích cực, về đất nước giầu mạnh, lại còn nói về những người VN xa quê hương và còn nặng lòng với đất nước, tại sao không nói về những con người VN phải vượt ngàn trùng để cuối cùng phải sống lén lút trong rừng ở một nơi không cùng tiếng nói. Có gì thảm thương hơn không trong thế kỷ 21 cho người VN?

Dịch vụ xuất khẩu lao động theo kiểu Việt Nam ta!

Đi đường cỏ bỏ mạng tứ phương

Người Việt khốn khổ tại Paris

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2009

Chuyện "mắng"

Lâu nay bận quá không có thì giờ đọc những vấn đề nóng hổi sôi nổi của đất nước, vì ngẫm nghĩ có đọc chỉ buồn thêm, chả có ích gì cho sức khỏe mình và cũng không có góp được gì cho đất nước, cho nên thôi cứ ngủ khi trời trở Đông cho nó khỏe. Vì thế mà có người bạn bảo tôi sao không vào net đọc, độ rày người Việt "chửi nhau" dữ lắm, ý là bạn tôi chê họ phản biện dở lắm, cứ nhè nhau mà chửi tứ tung, thí dụ người này mắng người kia, bạn người kia cũng chạy vào bênh thế là cứ loạn xà ngâu, cho nên người đọc dốt như tôi chả biết đâu mà mò, xem ra đúng như chủ trương của nhà nước là cứ làm cho bọn nó lo chửi nhau thì chuyện Nước để đó nhà nước... bán.


Vì thế tôi cứ hay đọc có hai người trong net mà tôi thấy là khi họ "mắng khéo" ai thì cũng rất nhẹ... mà đau, là ông Tưởng Năng Tiến và ông Bùi Bảo Trúc, và ai nấy tự biết họ mắng ai, cũng chả ai chạy vào bênh ai được. Như hôm nay đọc ông Bùi Bảo Trúc, đọc là biết ông nói ai rồi dù ông chả cần nói đến tên tuổi ông "trí thức" nào đó. Mà dù không nói ai chăng nữa, thì cũng là nhắc khéo mấy ông Việt Kiều yêu nước mới về dự hội nghị "Diên Hồng" tháng 11 vừa qua đó mà.

Lại nữa tin tối hôm qua là nhà Nước có thể xử tử hình Thạc sĩ trẻ Nguyễn Tiến Trung, bố NTT lo, người ta lo, ai cũng lo, nhưng mà tôi thấy ai đó nói cũng đúng, có khi nhà nước chỉ hù doạ thế thôi, xong rồi thì tới ngày xử thì hạ bản án xuống còn là ... tù chung thân ở một góc nào "hoàn toàn ngoài vùng phủ sóng", thế là xong một đời người và nhà nước lại được tiếng là .. khoan hồng mí lị nhân đạo, cùng lúc làm nhụt đi chí khí yêu nước của thanh niên Việt Nam. Gõ đến đây lại nhớ đến người thanh niên nhiệt tình Lê Trí Tuệ, từng trong sổ đen của nhà nước VN, bị nghi là đã bị thủ tỉêu tại Campuchia hai năm trước bởi CSVN.

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Báo trưa

Buổi trưa hay ngổi đọc linh tinh, hôm kia thì đọc blog của ông Đinh Tấn Lực mà run dùm cho ổng, một dạo khi "người ta" bắt bớ blogger thì tôi thấy ông nói ông phải lo kiếm ăn, nên blog ông ngưng, sau đó ông chắc không thể chỉ lo kiếm ăn nên ông viết lại, mà đọc ông thì cũng lo dùm cho ông. Nếu không thì phải nói là nhà nước ta ngày nay rất cởi mở rồi đó chứ, cho dân chửi cho đã miễn là đừng làm gì như Luật sư Lê Công Định mới bị thông báo là sẽ bị truy tố vì "Hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân"

Hoá ra LS Lê Công Định không phải là lật đổ chính quyền Cộng Sản mà là chính quyền Nhân Dân. Thế là có tội với Nhân Dân rồi :-(

Mà đọc những điều trên vào bữa ăn trưa của tôi thì buồn chết được, cho nên câu chuyện của Cậu Bảy về Anh Sáu MC thì thật là vui ra phết.

Thôi không gõ nữa, tôi đang bị một bản nhạc ... hớp hồn, lại gõ lạc đề (như vẫn gõ)

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2009

Andrea Bocelli

Nghe đi nghe lại bản nhạc này vào một buổi tối, đến hôm nay thứ Sáu lại muốn nghe lại, giọng của Andrea Bocelli "tu non avevi perso…tu non avevi perso mai", nghe não nề tha thiết quá, "em không bao giờ biến mất" hay "em không bao giờ nhạt phai" có phải thế không?
Không biết dịch tiếng Ý ra làm sao cho đúng, thôi đọc đỡ bản "phóng dịch" ở đây, may ra có người ngứa mắt chỉ cho vậy.



Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Xưa và Nay

"Thời Pháp thuộc, 80 năm mất 20 năm bình định, gần 10 năm vì chiến tranh thế giới, dân ta chỉ có 20 triệu… Lao động tay chân, hỏi lấy gì mà người Pháp xây dựng nổi Sài Gòn, Hà Nội, Đà Nẵng, đường xuyên Việt, đường sắt Bắc Nam vươn tới Vân Nam… Phố Tây Hà Nội thiết kế cho xe ngựa, nay ô tô như kiến, không tắc, không ngập. Nhà hát lớn, Cầu Du me, phủ Toàn quyền, các công viên, bảo tàng sau hơn 100 năm vẫn bền vững, vẫn đẹp… Đẹp mà lại hợp lý… Còn ta, cũng cao, cũng to, cũng rộng… Còn hơn các cái cũ, nhưng không gây được ấn tượng nào. Vào trong, đi, đứng, làm việc gặp nhiều bất tiện. Đó là vì, đây là một ngành khoa học không phải có tiền là cứ xây, vừa xây xong thì ngập lụt… Một nghiên cứu nói rằng: từ xa xưa, từng lớp thống trị nào cũng xây dựng các công trình đồ sộ, coi như biểu tượng của chế độ."


Đọc bài viết Sự thay đổi đã đến gần của LS Trần Lâm, nếu tôi nhớ không lầm thì ông cũng đã lớn tuổi, ông cũng đã biết thới Pháp thuộc ra sao.  Cho nên tôi tin là nhận xét của ông qua các thời đại có một giá trị đúng đắn.  Nghe thì có vẻ vọng ngoại nhưng quả thật là như thế, khi còn tôi ra đời thì quả bom nguyên tử rớt xuống hai thành phố của Nhật đã trở thành dĩ vãng, khi tôi biết chữ thì sách vở luôn nói đến một nước Nhật đã trở thành cường quốc chỉ trong vòng hai mươi năm sau những đổ nát của bom nguyên tử, nước Nhật đã trở thành đồng minh của nước Mỹ, không thấy họ xem nước Mỹ là thù địch. Chỉ thấy càng lúc nước Nhật từ là một con rồng Á Châu trở thành một trong những cường quốc của thế giới.  Đến nỗi đa số dân Mỹ dùng toàn hàng hoá, xe cộ của dân Nhật.  Nước Nhật thua hai quả bom nhưng thắng trên "mặt trận kinh tế" không chỉ ở Mỹ.
Chỉ có nước mình sau 34 năm hoà bình, lúc nào cũng xem mình là kẻ thắng trận, là đỉnh cao trí tuệ, đảng và nhà nước luôn sáng suốt và nước Mỹ là kẻ thù, có vị chủ tịch nước mới đây còn phải "khuyên ông tổng thống Mỹ, Obama", còn tính làm "phân hoá nội bộ Mỹ", mà trong nước thì lòng dân không rõ có một lòng với đảng và nhà nước, xây cái gì xập cái đó, phải đi "ăn mày " hợp đồng kinh tế khắp nơi, và người dân vẫn không tìm cách ra đi khỏi nước thì cũng đi làm osin nơi xứ người.  Toàn những chuyện nói, chả trách người VN có tiếng là "nổ" mà "bản sắc dân tộc" ấy thể hiện "sâu sắc" nhất trong các bài nói chuyện của chủ tịch Nguyễn minh Triết mới đây, nhan nhản trên các blog Việt khắp thế giới.

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2009

Sau đại hội Việt kiều 2009

Sau Đại hội Việt Kiều 2009 tại Hànội, tôi không có thì giờ quan tâm nên cũng chẳng biết báo chí trong nước có "vui mừng" có đăng tin gì "hoành tráng" cho sự việc ấy không, bởi vì tôi còn lo sửa soạn ăn với uông cho mấy ngày lễ, lễ xong rồi thì  mới đọc bài của ông Bùi Tín, một cựu đảng viên cộng sản hiện sống ở Pháp thì cho là một cuộc họp nhạt nhẽo, còn cái ông Việt Kiều ở San Jose, Nguyễn Hữu Liêm, mà theo ông là ngày xưa ông bám vào máy bay để trốn đi năm 75, bây giờ ông trở về với một nỗi bình an và còn thấy lâng lâng khi nghe bài quốc ca cờ đỏ sao vàng và tung hô ông Hồ.  Nghe thật là lạ lùng.  Kể như ai đã nói nếu một người:


Không ở Bắc Việt năm 1945, không ở chiến khu Việt bắc, không ở lại Saigon sau 1975 , không có bố mẹ, anh em chết đưối dưới biển thì những điều họ ca tụng về chế độ hiện nay dưới đảng CS đều vô giá trị. 

Cho nên điều Luật sư kiêm thầy giáo Triết như ông Hữu Liêm này nói thì chắc chả đúng tí nào. 

Theo tôi là nhà nước thật là sai lầm khi tổ chức mời mấy ông nghị "gật" về ăn chơi cho tốn tiền của dân, mà chắc chả có đóng góp phản biện gì cho ra hồn, lẽ ra phải gửi giấy mời những người mà từ trước tới nay luôn phê bình chống đối nhà nước ta, phải mời họ về cho họ "sáng mắt sáng lòng" nhìn thấy đất nước đã "đổi mới" không như thời bao cấp, để may ra họ có chịu thay đổi ý chí luôn tranh đấu cho nhân quyền, dân chủ cho người Việt Nam mà họ nghĩ là nhà nước đã tước đoạt của người dân.  Tốn tiền cho những người này mới là phải chứ, sao lại tốn tiền mời mấy ông/bà "đại biểu" chỉ đâu đánh đó, mà cũng gọi là Diên Hồng sao. 

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2009

Nhật ký trong tù - Mẹ Nấm

Mây hôm ngồi đọc Thuỵ An, hôm nay đọc lại Nhật ký trong tù I, II, III để thấy sự can đảm của một phụ nữ khác, Mẹ Nấm, một người phụ nữ còn rất trẻ, không dùng thời gian để suy nghĩ về những món hàng đắt giá, những áo quần thời trang mà để suy nghĩ về những bất công của xã hội, để phải trả giá cho sự suy nghĩ ấy bằng những ngày tù. Nghĩ lại tôi thấy ngày ấy tôi hèn nhát quá, tôi không có tiếng nói gì cho ai như Lê Thị Công Nhân hay những người phụ nữ, người tù nữ lương tâm của xã hội Việt Nam hiện nay, tôi không chịu nổi sự o ép của suy nghĩ nên bỏ bờ bỏ biển ra đi. Không có sự can đảm nói lên ý nghĩ của mình để trả giá những ngày tù như mẹ Nấm. Họ sẽ là những tấm gương sáng ít nhất cho con cái họ, niềm hãnh diện cho gia đình họ, và tổ quốc sau này, nhất định là như thế.

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

Nhân văn giai phẩm - Thụy An

Đã có nhiều chuyện kể về Nhân Văn Giai Phẩm, nhưng câu chuyện về bà Thuỵ An, một người đàn bà trí thức đầu thế kỷ trước, bà đã làm nhiều việc trong một xã hội còn giới hạn vai trò của người nữ, và bà đã phải chiụ tù đày và sống sót cho đến sau biến cố 75.  Phải mất mấy ngày tôi mới đọc xong bài viết của bài Thụy Khuê viết về bà Thụy An, không biết tại sao, có lẽ để cảm nhận tất cả những khốn khổ đau xót của một người đàn bà trong giai đoạn tăm tối của đất nước (?) hay của người mẹ phải xa con, phải đương đầu một mình trong bóng tối của tù đày (?).  Sẽ không bao giờ tôi hiểu và thấm được nỗi đau khổ bi hùng của bà! 

Diễm Xưa

hu hu, tôi còn không hát được nhạc của ông Trịnh Công Sơn, thế mà anh chàng người Anh Lee Kirby này hát hay ra phết, thật là xí hổ cho tiếng Việt và cái giọng vịt cồ của tôi quá :-( Bây giờ có nên nói ngày nào có người ngoại quốc nói được tiếng Việt thì tiếng Việt còn không? Chứ coi bộ trong nước ngoài nước, người Việt Nam nói tiếng này xọ sang tiếng kia, chả ra làm sao cả. 

Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2009

Lò máy điện hạt nhân ?

Thế giới blog VN xôn xao về chuyện xây dựng lò máy điện hạt nhân ở VN, sao không thấy xây những trường tiểu học, tin nói trường tiểu học nào đó gần Saigon có tới 5 ngàn học sinh. 
Tôi chẳng hiểu những suy nghĩ của các "đỉnh cao trí tuệ" ở nước CHCNXHVN. Chỉ đọc bài của Nguyễn Trung Ngôn thì thấy quả là một sự "giải trí" mới của các tiến sĩ ở VN, và là một tai họa cho các thế hệ sau?

Chữ nghĩa

Đã có rất nhiều bài báo nói về ngôn ngữ Việt Nam trong và ngoài nước, hay lấy mốc trước và sau 75, cũng khiến tôi băn khoăn nên dùng loại chữ gì cho đúng cho hợp thời, cho người đọc hiểu mình nói gì dù tôi chả có mộng viết văn, chỉ là mong không quên tiếng Việt, vì nhiều khi xem TV trong nước , tôi không hiểu họ nói cái gì dù chỉ là một mẫu tự mà thôi, thí dụ quảng cáo nói về điện thoại 3G, ở đây tôi nói " ba giê", chính xác thì tôi nói theo tiếng Anh là "three G", thế nhưng ở trong nước nói là "ba gờ", tôi không hiểu tiếng Việt có chữ gờ, cho đến khi thấy hiện cái phone mới hiểu họ nói cái gì, biết là ở VN đã đổi cách đọc âm vần, nhưng mà cứ nghe cờ, gờ, thì vẫn thấy âm Việt đã không còn dịu dàng thanh thoát thế nào đầy, thảo nào mà âm giọng mấy đưá cháu nghe cứ như là búa bổ vào tai.  Và đọc mẫu quảng cáo sau thì mới thấy văn hoá chữ nghĩa ở VN đã lùi không biết mấy bực rồi nữa.

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Việt Kiều

Vẫn chuyện hội nghị Việt Kiều đọc cái bản tin cũ sau đây mà không khỏi thắc mắc sao chẳng bao giờ hay có ai đọc được bản tin nào của báo chí Việt Nam nhắc tới cái doanh nghiệp hiệp hội doanh nhân ở nước ngoài này làm cái công việc gì cho công cuộc cứu trợ những đồng bào khốn khó vì lũ lụt vừa qua không? Hay họ chỉ  chung tiền đóng niên liễm, đóng tiền để đầu tư ở nước ngoài hay làm kinh tài cho đảng và nhà nước ta?
Cứ đọc lời ông cụ Tô Hải này nhắn nhủ cho những VK thì có lẽ còn lâu lắm (hay còn khuya) VN mới được như Do Thái, dù đã có một "sức mạnh" của người VN ở khắp năm châu đang thành hình.

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Chuyện chữ nghiã

Người viết blog có cái tên rất là đẹp, nghe cứ như có họ với những cô ca sĩ họ Hồ, hay ngay cả cố chủ tịch VN. Nhưng đọc văn trong bài viết "kẹt xe" thì mới thấy được "bản sắc" chanh chua đanh đá cá cầy. Dĩ nhiên như người viết họ Hồ  viết trong comment là đừng nhìn lối viết mà đánh giá văn hoá của họ, nhưng mà đọc thì cứ tượng hình những lời nói cách đối xử của đại đa số, mà khi về VN dễ thường thấy.


Cho nên chắc cũng phải tập lối viết như thế kẻo ngươì VN lại bảo mình viết "tử ngữ", họ đọc chẳng hiểu :-)

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Làm sao trở nên "thân cộng"

Lâu nay tôi vẫn thắc mắc vài điều tại sao có những người đi về VN làm cái gì coi bộ cũng suông xẻ, và có những người luôn gặp khó khăn thì ra có một sự giải thích đâu đó ở trên x-café coi bộ cũng đáng chú ý đó chứ :-)
Chép lại đây để "ngâm cứu" , trong các điều trên chỉ quan tâm mỗi một việc, những chuyện khác thì tôi không thể nào rơi vào mấy chuyện đó được. (he he, việc gì thì bí mật nhé)



Theo forvnfuture
Một số người hải ngoại thân cộng vì:

- kinh tế (buôn bán, làm ăn, ca hát)
- danh vọng (về đi dạy thích hơn)
- háo danh (khoái ngôi với ông to, bà lớn, được ca tụng)
- dân tộc
- làm việc thiện, việc xã hội
- bị lừa gạt, chiêu dụ (u mê)
- bị trúng kế (mỹ nhân kế, bị chụp hình, quay phim)
- lý tưởng (vì chủ nghĩa cộng sản)

Tóm lại có 2 nguyên nhân ảnh hưởng nhiêu nhất: DANH & LỢI

Theo Le Quoc Tuan
Theo tôi có ba thành phần thân cộng :

1. Những người ở hải ngoại đang cộng tác với chế độ CS cầm quyền qua các tấm dù che khác nhau (nghiên cứu, giáo dục, phát triển kinh tế, xây dựng hạ tầng, bảo trợ xã hội, tôn giáo...).

2. Những người ở hải ngoại gián tiếp, từng thời điểm thích hợp đã bày tỏ các thái độ chính trị đồng cảm với một phần hoặc toàn phần chính sách cai trị của đảng CS cầm quyền trong nước.

Hai thành phần này, thuộc nguyên nhân danh và lợi, đa số rơi vào một trong các thành phần mà bác forvnfiture đã nêu ra [kinh tế (buôn bán, làm ăn, ca hát),danh vọng (về đi dạy thích hơn), háo danh (khoái ngôi với ông to, bà lớn, được ca tụng), làm việc thiện, việc xã hội , bị lừa gạt, chiêu dụ (u mê), bị trúng kế (mỹ nhân kế, bị chụp hình, quay phim), lý tưởng (vì chủ nghĩa cộng sản)] mà đại biểu ưu tú nhất của họ là các thành phần về tham dự Đại hội Việt Kiều lần thứ nhất từ ngày 21-27 tại HN tháng này.

Tuy nhiên, còn thành phần thứ ba:

3. Những người ở hải ngoại không hề tin tưởng vào các phong trào, xu thế chính trị chống cộng ở hải ngoại, ngược lại, họ ít nhiều tin vào vào khả năng lãnh đạo, khả năng có thể sửa chữa của đảng CS cầm quyền. Những người này trong ba mươi mấy năm nay, thường tự chọn cho mình một thái độ im lặng dửng dưng, đứng ngoài tất cả mọi biểu hiện chống cộng ở hải ngoại.

Thứ Bảy, 14 tháng 11, 2009

TGIF

Chiều thứ Sáu bạn sẽ làm gì để giải trí (tiếng Việt Nam của người Việt Nam, hổng phải VK thì là thư giãn đấy ạ).  Tôi đang ngồi đọc cái blog này mà nghĩ "Trời, sao mình không đi ăn mày mà lo lắng làm chi cho tương lai nhỉ".  Ăn mày ở VN bây giờ cũng cao cấp lắm chứ bộ, có khi có cả một hệ thống, nhưng phải nói cái ông ăn mày này là "siêu" rồi.  Đọc mà không cười nữa thì thôi.

TGIF (Thanks God it's Friday)!

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

Hội nghị Việt Kiều

Tin tức "đại biểu" ở hải ngoại về tham dự "Hội nghị Việt Kiều" cuối tuần này làm tôi cũng tò mò xem ai là đại biểu, đọc bài báo của Người Việt tôi mới biết tôi cũng có thể là đại biểu đó chứ, hoá ra là thế, lâu  nay cứ tưởng đại biểu là đại diện cho ai, thì ra theo chữ này thì mấy ông bà đại biểu ở quốc hội VN thì họ đại diện cho chính họ chứ có phải cho dân đâu :-).
Và cái chuyện phải có giấy mời, có ghi danh thì mới được xe đưa xe đón chỗ ăn chỗ ở. Cũng phải thôi, chứ mà để đi lạng quạng nhìn những thấy những bất công , "bất cập" không nên nhìn thì cũng phiền cho nhà nước lắm.  Nghe cứ như các phái đoàn nước ngoài đến Bắc Hàn, được xe của nhà nước chở cho đi tham quan những nơi đẹp đẽ không được đi ra ngoài vùng được cho phép.
Cho nên phải theo đúng thủ tục là đúng thôi hay là cứ coi như là một cuộc du lịch "escorted tour" cho mấy ông bà khi không làm đại biểu, mà chắc chắn là không là "đại biểu" cho tôi đâu nhé, vì đại biểu tôi không có tham dự :-)

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

Bức tường (?)








Truyền thông khắp nơi nói về ngày 9-11-1989 khi bức tường Berlin sụp đổ khiến cho tôi cũng nao nao lòng, ít ra năm nay cũng vì lý do đó mà tôi đến "Berlin wall", đến đứng ở Brandenburg, ở cổng Charlie để cảm nhận sự nô nức tìm tự do của những người sống bên kia bức màn sắt cho tới những năm cuối của thập niên 80. Bức tường ngăn cách cả một dân tộc hay như chính nó đại diện cho một sự ngăn cách hai thế giới của hàng triệu triệu người trên thế giới của thế kỷ trước.

Đã hai mươi năm trôi qua, thế mà bức tường "vô hình" nào đó vẫn giam giữ những người dân Việt.  Ở một diễn đàn nào, có người đã viết "hãy để cho người dân VN tự chọn lựa và quyết định số phận của họ và những người VN đã ra đi, hãy phục vụ cho tổ quôc mới của họ, đừng xen vào chuyện của đất nước VN", nghe cũng chí lý lắm đấy chứ, nhập gia tuỳ tục, xen làm gì cho nó mệt trí, mà thật ra mấy ai có lòng nghĩ tới đất nước VN chứ, ai cũng cho là "hết thuốc chữa" , cha mẹ chú bác tôi thuộc thế hệ còn gắn bó tấm lòng với quê hương thì nghĩ "lực bất tòng tâm" cho nên họ cũng ... thôi.  Thế hệ sấp xỉ như tôi, thì không lo hưởng thụ thì cũng nghĩ lo cho mình còn hổng xong thì lo cho ai. Tấm lòng với đất nước cũng nhạt nhoà, khi hơn nửa đời người sống xa quê nhà, thế hệ con cháu thì lại không biết tí gì về VN, có biết thì cũng không hiểu gì về chế độ CS (vì có khi bố mẹ chúng cũng lơ ngơ ... cỡ như tôi),  bao nhiêu người thấy vui thấy đẹp thì cho là hạnh phúc, chỉ khi nào đối mặt với tai họa thì lúc đó "chửi" vài câu cho đỡ tức rồi thì vài tháng lại mua vé đi vế VN chơi tiếp. Nhà nước ta và người đi chơi "đều có lợi".

Cho nên khi nhà nước VN dùng truyền thông để tuyên truyền "các thế lực phản động ở hải ngoại chống nhà nước VN" , nghe nó xôm tụ lắm, thực ra có là bao nhiêu đâu (mà lo).  Họ có thể là có thực lực có tiếng nói để hỗ trợ cho đồng bào trong nước tranh đấu cho nhân quyền của người dân, nhưng họ không phải là một con số đông đảo như công an, quân đội đảng viên của đảng CSVN, do đó điều mơ tưởng bức tường nào đó sụp đổ ở VN thì chắc vài thế hệ nữa quá. Cứ nghĩ thế, cho nên người cỡ như tôi, ăn no ngủ kỹ, chuyện nước nhà để nhà nước lo, người VN như tôi chỉ nên lo phục vụ cho đất nước tôi đang ở.  Yên chí nhé! (Nghe có ba phải thì cũng xin chớ buồn, cũng tại "bức tường" đó thôi)



Và bài đọc sau của họa sĩ Nguyễn Việt Hùng cùng Video Berlin Wall của ông nhắc lại là tôi được hân hạnh đứng cùng gia đình ông ở đây nhìn bức tường Bá Linh cùng một thời khắc của tháng Tám vừa qua.

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2009

Hội nhà văn VN giải tán!

Wow, sáng nay thức dậy đọc bản tin nóng "Hội nhà văn VN" tự giải tán.
Lâu nay tôi cứ thắc mắc người VN cứ thản nhiên ngâm thơ, viết văn chả ăn nhập gì tới nỗi đau của dân VN, hôm nay mới thấy những người cầm bút này làm một công việc có ý nghĩa là tự giải tán cho đỡ nhục!
Không biết có thực không hay là bị ép uổng gì không nữa.  Chờ xem! cái tin vịt bao giờ thành sự thực.

Không chừng cái hội lớn nhất đất nước gồm tới ba triệu người cũng xin tự giải tán. hihi, ngày đó chắc là cả nước sẽ là ngày hội lớn, mới thật sự là giải phóng (?)

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2009

Chuyện ở bếp

Cái tật từ trong bếp "nghĩ ra" mà có lần ông Đặng Tiến đã ví von đó là sự khác biệt giữa đàn ông đàn bà, tôi thấy rất chí lý. Cho nên từ cả tuần trước đọc bài của ông Đinh Tấn Lực mà lo cho ông này sẽ bị mời đi nói chuyện nên không dám post bài đại ý quan hệ chủ chó trong "Mối tương quan mất dậy", mà không post bài ông thì chả muốn post cái gì, mãi hôm nay đọc bài về văn hoá sống ở Mỹ chả liên quan gì tới bài trên nhưng cũng hữu ích cho chính gia đình người thân của mình, mới có tí siêng của buổi sáng để blog vào đây :-), nghĩa là cái gì liên hệ gần gần thì mới nói, xa quá tới chuyện đất nước nhà nước thì thôi khỏi nói!.

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

Viêt Nam War

Trong khi báo chí VN, đang nhắc lại nước Mỹ vẫn còn là kẻ thù, thì báo chí Mỹ đang nhắc đến một cuốn sách nói về cuộc chiến VN ở phương diện khác, tôn vinh những người lính Mỹ đã chết cho Tự Do tại VN gần 35 năm trước.

Bài báo VietNam: War without heroes? By Thunder, no!

"Chẳng có hữu ích gì cho những người mà linh hồn họ lãnh đạm không biết gì về những cảm xúc tuyệt vời và rộng lượng, niềm tự hào to lớn, niềm tin quyết, sự nhiệt tình cao cả, của những người đàn ông dập tắt cơn bão và cưỡi lên sấm sét." - Tổng thống Theodore Roosevelt

TRIANGLE, Va - Bạn có biết làm thế nào một quốc gia xem một cuộc chiến tranh bằng hình tượng của nó. Trong số các biểu tượng của Thế chiến II - là "cuộc chiến không vết đen" - theo sử gia Richard Botkin, đứa bé mồ côi Trung Quốc than khóc trong một sân đường sắt bị bom của Nhật Bản, các tàu USS Arizona cháy tại Trân Châu Cảng, và Joe Rosenthal's lình thủy / dương cờ trên núi Suribachi - hình ảnh mà xấu kẻ thù, vinh danh các nguyên nhân, hoặc chào mừng các chiến binh yêu nước. Chiến tranh Việt Nam như đã lấy mất những hình ảnh như thế, khi rừng bom napalm nổ như tiêng chim ca.

Botkin, tác giả của "Ride the Thunder: Một câu chuyện chiến tranh Việt Nam về danh dự và chiến thắng ghi nhận rằng hình tượng Việt Nam miêu tả trái ngược về đạo đức và thất bại - những nhà sư hy sinh , giết kẻ bị giam cầm, bao nhiêu người phủ máy bay trực thăng rời khỏi mái nhà đại sứ quán. Nhưng Botkin hy vọng rằng, gần 35 năm sau khi sụp đổ của Sài Gòn, người Mỹ đã sẵn sàng để viếng một phòng tranh của sự dũng cảm bị bỏ rơi, ở đó để chiêm ngưỡng ba bức chân dung dũng cảm - John Ripley, Gerry Turley và Lê Ban Bình.

Ripley, lúc đó là một đại uý Thủy quân lục chiến, Botkin của ví dụ của sự can đảm. Vào mùa xuân năm 1972, Hà Nội đã ném 14 đơn vị vào miền Nam Việt Nam. Với các đơn vị chiến đấu của Mỹ đã ra đi, các cuộc tấn công dịp Phục Sinh - "Tết với xe tăng" - nhằm chinh phục phía nam trong một cuộc tấn công. Trước cuộc tấn công dữ dội làm tan hàng hầu hết các lực lượng của quân đội miền Nam ngay phía nam của vĩ tuyến 17 . Bộ đội miền Bắc tiến quân, xe tăng hội tụ gần cầu Đông Đông, ngang qua đó là con đường thẳng đến thành phố đông dân Quảng Trị.

Về phía bắc của cây cầu 20.000 quân địch; về phía nam, Capt Ripley, một cố vấn cho Nam Việt Nam Thủy quân lục chiến, với 500 pound thuốc nổ - và một trách nhiệm nặng nề hơn của nhiệm vụ.

Nặng trĩu với TNT, di chuyển bàn giao tay dọc theo vòng đai, Ripley chạy đi chạy lại lắp ráp sự phá huỷ, khi kẻ thù bắn liên tục. Châm ngòi, Ripley nhảy vọt về bờ Nam and làm nổ cây cầu, ngăn chận bộ đội miền Bắc tấn công chớp nhoáng, đủ thì giờ quan trọng cho quân đội miền Nam củng cố lại sự phòng thủ


Turley, trong khi đó, thể hiện "sự can đảm đạo đức." Một trung tá tình cờ đến từ Quân đoàn I khi trận chiến nổ ra, Turley đã chỉ huy các lực lượng Hoa Kỳ ở khu vực lân cận khi vị sĩ quan quân đội cao cấp thoái vị. Qua bao nhiêu ngày bom nổ vào hầm trú ẩn, Turley chỉ đạo các cuộc phản công, yêu cầu pháo binh, hoả lực của hải quân và không kích, chống trả ba đơn vị bộ đội miền Bắc, Botkin nói, "và làn sóng lệnh chống đối của Sài Gòn. Một công việc giống như con số, Turley đã không được xác nhận. Ông bị "bắn tỉa" từ mọi phía. Nhưng ông đã làm những gì ông phải làm. "

Nếu không có Ripley và Turley, Nam Việt Nam cũng có thể đã bị sụp đổ vào năm 1972, ba năm trước khi thật sự thất bại. Nhưng không phải tất cả các anh hùng của Botkin là người Mỹ. Thủy quân lục chiến Nam Việt Nam Lê Ban Bình Botkin đã tóm tắt gọi "sự can đảm chịu đựng."

"Lê," Botkin nói, "có một công vụ ở Việt Nam: Nó kéo dài 13 năm." Sau chiến thắng của cộng sản, Lê, người đã bị thương chín lần, một Thủy quân lục chiến miền Nam can trường tại Đông Hà, trải qua hơn 11 năm trong trại cải tạo. Ông không bao giờ bị gục ngã. Ông hiện đang sống tại miền bắc California với vợ luôn bên cạnh ông.

Miền Nam Việt Nam cuối cùng cũng đấy lùi các cuộc tấn công dịp Phục Sinh đã chứng minh rằng với sự hỗ trợ của Hoa Kỳ không cần máu của người lính Mỹ, Sài Gòn có thể tự chống lại sự độc tài của miền Bắc. Khi cuộc tấn công mùa Phục sinh đã kết thúc, sau bảy tháng đẫm máu, quân đội miền Nam Việt Nam đẩy quân xâm lược ra các vùng thưa thớt dân cư. Ba năm sau, khi miền Bắc mở một cuộc xâm lược khác, Quốc hội Mỹ đã phản bội cắt viện trợ quân sự cho miền Nam Việt Nam, kết thúc tự do cho 20 triệu người.

Botkin, nguyên là lính thủy, nói rằng những người đàn ông trong cuốn sách của mình đại diện cho tất cả những người vinh dự được phục vụ tại Việt Nam, những người đã làm nhiệm vụ của họ dũng cảm mà không được vỗ tay. "Tâm thức của công chúng Mỹ không có những nhận thức tích cực về chiến tranh Việt Nam," ông nói. "Tôi nghĩ đó là một tội phạm" Đồng ý - là một tội phạm mà "Ride the Thunder" cần mang lại một đánh giá rộng rãi cho một công lý đã quá hạn.

lược dịch bởi blogger.

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009

Người Việt vượt biên thế kỷ 21

Tôi cứ tưởng bây giờ kinh tế VN "đã tăng trưởng", người VN luôn cảm thấy hạnh phúc thì đâu có cái cảnh bỏ nước ra đi như thế này. Nhìn những người thanh niên thiếu nữ, mặt mũi sáng sủa, ăn nói lễ độ mà phải "lưu lạc" trong rừng để tìm đường sang Anh, mà không động lòng rớt nước mắt. Không hiểu ngân hàng VN họ xét thế nào để gia đình họ mượn tiền cho những người thanh niên thiếu nữ rường cột của đất nước phải liều chết để tìm đường cứu gia đình họ. Tại sao thế, tại sao lại có những cảnh như thế này?
Ăn khúc bánh mì buổi trưa mà lòng cứ thốn lại, nuốt không trôi khi nghĩ mùa này đang rất lạnh, vậy mà họ, những người VN phải sống như thế, sống trong nước có "homeless" thì cũng còn là ở quê hương, cứ tưởng tượng bạn ở một nơi ngàn dặm cách xa quê hương, xa cha mẹ, nghe giọng nói rất "quê hương" ấy, tôi chỉ còn những dấu hỏi.
Tại sao toà đại sứ VN ở Âu Châu có những phòng để làm "kinh tế 3" cho người VN du lịch mướn, không biết họ làm gì cho những tuổi trẻ như thế này? Dĩ nhiên tôi chẳng có câu trả lời. Chỉ biết viết ra đây cho đỡ... sầu.

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

Lại ông Rede von Philipp Rösler

Lại ông Rede von Philipp Rösler, người mới làm bộ trưởng kinh tế chưa được một năm lại lên làm bộ trưởng y tế liên bang Đức làm cho tôi ngạc nhiên, chẳng phải là ngạc nhiên vì sự tài giỏi khéo léo mà báo chí Đức ví ông như một Obama của Đức, nhưng mà tôi đang ngạc nhiên mấy hôm nay sao thấy dân "Đức" vào đọc trang blog này chỉ để tìm ông Rösler, hoá ra tại ông lại được thăng quan tiến chức để cho "họ hàng xa bắn đại bác không tới" phải quan tâm tới ông. Tôi nào có hay biết gì đâu, vì với accent, với tên như thế, ai dám bảo ông là người Việt chứ, trừ khi ông nói, mà ông chưa nói thì cứ nghĩ ông là German cho đỡ khổ người khổ ta, ở đời phải chăng khi mình có hy vọng nhiều (cao), "high expectation" rồi lỡ không được thì có phải là phiền không?

Các nước dân chủ phương Tây đã chẳng từng có bao nhiêu ông Tây bà Đầm quan tâm đến các vấn nạn và họ luôn lên tiếng với nhà nước VN đó sao. Thế thì có mong gì ở ông, là ông cũng như các ông Tây khác nếu có quan tâm đến VN thì cũng như họ, chứ quan tâm theo kiểu VN thì có khi chả đi tới đâu, vì cứ hễ được nhà nước "quan tâm" là "khúc ruột ngàn dặm" là coi như ...đi đoong. Ai nhận ông là người Việt chứ tôi chỉ mong ông cứ làm người Đức thành công, bởi vì dân tộc tôi vốn... vọng ngoại.

11-3-09
Gõ thêm, đọc tin cứ tưởng nói ông được sinh ra ở Khánh Hoà, tí nữa thì tôi cũng nhận vơ là người đồng hương rồi chứ :-). Ai dè hôm nay đọc báo thì lại nói Khánh Hưng ở mãi đâu tận Sóc Trăng. Tội nghiệp bà Soeur ngày xưa khi hỏi, bà có thể được giữ lại tấm hình ông bộ trưởng Kinh tế ngày nay của Đức. Đúng là hiền như Ma Soeur!

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Xem TV nước ngoài

Người bạn mới giới thiệu cho tôi program sau để download xem cả ngàn TV trên khắp thế giới. Tôi đã thử thấy cũng có lý lắm, ở đây tôi có thể coi TV Việt Nam khỏi mắc Satelite hay mua cable.
Và ở VN có thể xem các channel TV ở nước ngoài nếu không bị tưởng lửa, ai muốn thử cứ thử vào đây và bấm download rồi theo đó mà cài vào máy của mình. Dĩ nhiên máy phải dùng từ Window XP, Vista hay Windown 7.

download bấm vào link này Readontechnology
Quên nói, nhà ai có trẻ con (dưới 30 tuổi) thì chớ có dùng program này, không thôi lại trách là chỉ tầm bậy.

Thiền Thi


Từ blog Trần Đình Hoành

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2009

Đi (về) Việt Nam

Hôm qua ai đó nói với tôi, giá vé về VN bây giờ rẻ lắm chỉ có hơn 6 trăm chi đó. Rẻ thế, mà người VN còn gắn bó với VN thì chắc phải là những người nói tiếng Việt ... còn sõi, chứ nói lạng quạng thì chắc muà này không đi. Mà những người nói tiếng Việt ấy thì mùa này rất có nhiều cơ hội để đi, có thể là họ đã về hưu, có thể họ thất nghiệp, vì thế cái giá vé rẻ ấy rất hấp dẫn một số người trong diện ấy. Tôi không dám nhắc đến những Việt Kiều yêu nước sắp về dự hội nghị diễn ra ở Hà Nội vào cuối tuần này.
Tôi thì chẳng ở trong "tiêu chuẩn" VKYN, và cũng chưa được trong diện về hưu, hưu trí bất đắc dĩ, chứ không thì tôi cũng thử thời vận mua ngay cái vé đi VN ngay lập tức, rẻ quá mà. Đi loanh quanh trong nước này có khi vé còn mắc hơn thế, huống chi bay mười mấy tiếng đồng hồ mà rẻ thế sao lại không đi, tôi lại thuộc vào loại thích lang thang ở phi trường nên không ngại đi đây đi đó.
Nhưng mà đọc cái blog "Người Việt tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc đến… tự hủy diệt nhau!" đâm ra ngại ngùng, về VN ăn rồi mắc cái chứng gì đó, mai mốt hết còn được...lang thang đi đâu nữa thì thôi tôi... rất ư là hèn, thôi tôi ở nhà không đi VN nữa.
Lại phải thư cho bạn, hẹn một mùa khác vậy.

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Lá thư của thiền sư

Không phải là một Phật tử, nhưng hay tìm đọc chỉ vì có những điều tôi không hiểu. Mà cái bản tính "vừa tò mò vừa dốt" lại cứ hay đọc. Và vừa qua nghe vụ Bát Nhã ở VN, để hôm nay ngồi chống mắt suốt đường về đọc hai lá thư của thiền sư Nhất Hạnh, Thân Kim CươngÂm thanh huyền diệu của chiếc Hồ Cầm, càng đọc tôi càng không hiểu những điều TS Nhất Hạnh kể về quá khứ của ông sẽ có giúp cho "các con của thầy" một cách hữu hiệu trong hoàn cảnh (dầu sôi lửa bỏng) bị tấn công, bị bạc đãi ở VN, mà chính như TS viết là "Bát Nhã đã trở thành huyền thoại" (?).

Tự nhiên tôi ngồi nghĩ nếu là Dalai Lama thì ông sẽ làm gì, cũng là hai vị sư được xem là nổi tiếng trên thế giới mà sao khác nhau quá. Một người khi tôi nghĩ đến ông là tôi nhớ tiếng cười rất trẻ thơ hoà đồng của ông, và một người thì mỗi khi nghe tin ông đến tôi cũng muốn đi nghe ông nói nhưng tôi không đủ khả năng trả tiền cho một buổi tu học. Có lẽ duyên với Phật chưa đến (vì còn nghèo), và đọc mãi vẫn chưa "giác ngộ"!!!

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

Tranh cát - Kseniya Simonova

Clip animation này tôi đã coi cô trình diễn một lần khác nhưng lần này cô em gửi, phần trình diễn với âm nhạc nói lên một mạch sống, một lịch sử của một đất nước mà con người hiền hoà cũng phải trải qua sự xâm lăng, chiến tranh. Dù không hiểu lời nhạc chỉ nghe điệu nhạc tôi có cảm tưởng K. Simonova đang trình diễn những gì xãy ra ở Ukraine để thế giới hiểu hơn về đất nước Ukraine (?). Hay là tôi chỉ tưởng tượng về những điều như thế ở một đất nước khác mang hình chữ S: (với hai dấu chấm)


Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn

Đọc bài viết sau từ diễn đàn, bài viết nói lên tinh thần "chửi" thâm thúy của người VN (chắc lại là một "bản sắc dân tộc" đây). Post lại nhỡ mai đây lại không có mà nghiên cứu về đề tài "chửi".

Shinra - diễn đàn HoangSa.org
viết:

Khỏi mất thời gian của quý vị, xin nói mấy lời chân tình.

Quý vị có biết vụ tẩy trứng gà Tàu thành trứng gà ta không? Quý vị có suy nghĩ như thế nào?

Nếu hỏi quý vị một câu rằng nếu quý vị là một người dân thuộc làng Đông Ngàn, quý vị có tham gia vào cái việc tẩy trứng rồi đem đầu độc lại đồng bào của các vị không, thì chắc 100% quý vị ở đây trả lời là không. Nhưng kỳ thực là quý vị đang làm những việc tệ hại hơn nhiều so với việc ấy.

Quý vị có bao giờ thấy người dân các nước "tư bản thối nát" "theo đuôi Mỹ" như châu Âu, Nhật, hàn Quốc người ta làm những cái trò đồi bại như tẩy trứng bằng axit, trộn melamin vào sữa, bơm hoá chất vào rau quả, quết mật ong giả vào chân gà thối.... để đem đầu độc chính dòng giống của họ không? Tuyệt nhiên là không.

Những vị nào đọc đến đây mà bảo tôi là "rân chủ", "ăn phải bã của tư bản", thì mời quý vị khỏi đọc nữa, đỡ mất thời gian của quý vị.

Quý vị có bao giờ nói hàng Mỹ, châu Âu, Nhật, Hàn, Thái là rởm, là đểu, là lừa đảo, là chạy theo đồng tiền... không? Hay là quý vị lùng sục mua bằng được những món đồ sản xuất ở những nước "tư bản thối nát" ấy với giá đắt gấp đôi gấp ba so với hàng của Trung Quốc?

Quý vị có thể không tẩm chất độc vào trứng, vào rau như những người nông dân kém hiểu biết, nhưng quý vị lại tẩm chất độc vào đầu óc của những con người xung quanh quý vị bằng những lời dối trá, hối lộ, chạy chọt để được vinh thân phì gia. Dần dần, mọi người trong xã hội đều chạy theo quý vị với một suy nghĩ cực kỳ lệch lạc rằng "mình không làm ắt sẽ có người khác làm".

Kinh tế quyết định chính trị, nhưng chính trị lại có tác động ngược trở lại kinh tế.

Một xã hội mà ai cũng chỉ biết lo cho bản thân mình như xã hội Việt Nam, xã hội Trung Quốc thì có đáng được gọi là "xã hội chủ nghĩa" không?

Các vị có hiểu thế nào gọi là "xã hội chủ nghĩa" và "tư bản chủ nghĩa" không? Các vị hiểu "XHCN" tức là có đảng cộng sản lãnh đạo còn "TBCN" là có nhiều đảng thay nhau lãnh đạo, hoặc là "nhiều đảng tư sản thay nhau lãnh đạo" phải không? Sai lầm.

Xã hội chủ nghĩa là đặt xã hội lên đầu, đặt lợi ích chung lên trên lợi ích cá nhân, nó đối lập với tư bản chủ nghĩa nơi mà "tư bản" được đặt lên đầu, mà tư bản chính là "tiền nằm trong lưu thông", hay nói tóm lại "tư bản" là lợi ích cá nhân. Theo Hán Việt "tư bản" nghĩa là "vốn".

Một xã hội như Mỹ, Nhật là nơi mà con người luôn sống vì lợi ích riêng, nhưng không chà đạp lên lợi ích chung.

Người Nhật không bao giờ tẩm thuốc kích thích vào rau quả vì họ biết làm như thế sẽ gây hại cho những người đồng bào của họ, họ cũng không xuất khẩu những đồ kém chất lượng vì nó sẽ gây hại đến những đồng loại của họ, dù là người nước ngoài. Người Nhật có thể tự sát, kết thúc sinh mệnh của mình, để bảo toàn danh dự cho gia đình, cho dòng tộc của họ.

Một xã hội như Việt Nam, Trung Quốc là nơi con người miệng thì nói rằng "vì lợi ích tập thể", "xã hội chủ nghĩa", nhưng tay và chân thì chà đạp giày xéo lên người khác. Hãy nhìn thử một vụ tắc đường ở Việt Nam và một vụ tắc đường ở Thái Lan thì biết.

Vậy ở đâu mới xứng đáng là xã hội chủ nghĩa?

Đó là một điều mà tôi muốn nói với quý vị.

Các vị nói rằng ngày xưa dù nghèo khổ nhưng Việt Nam vẫn kiên cường chống lại hai đế quốc to. Điều này là đúng và theo một nghĩa nào đó, thì đáng tự hào.

Nhưng các vị lại nói ngày nay để được hoà bình, hay nói toẹt ra là để các vị được yên ổn làm ăn, yên ổn kiếm tiền, thì Việt Nam cần mềm dẻo với Trung Quốc, cho dù trên thực tế và trên tuyên bố, Trung Quốc đã và đang chiếm nhiều đất của chúng ta.

Vậy theo cái lý ngày xưa của quý vị thì đáng ra Việt Nam phải vùng lên đánh lại Trung Quốc, hoặc theo cái lý ngày nay của quý vị thì đáng ra ngày xưa Việt Nam không nên đánh lại Pháp và Mỹ mới phải.

Nhưng sự thực thì quý vị luôn tự hào về ngày xưa và đớn hèn về ngày nay. Chẳng có cái lý nào ngoài cái lý tiền. Các vị sợ đánh nhau với Trung Quốc thì con cái các vị phải ra trận, hoặc ít ra thì khi có chiến tranh, việc làm ăn kiếm tiền của các vị sẽ khó khăn hơn. Tóm lại các vị chỉ biết có bản thân mình, các vị cá nhân chủ nghĩa ở trình độ cao cấp.

Đó là cái thứ hai tôi muốn nói với các vị.

Các vị khi thì hô hào "Việt Nam là bạn với thế giới", khi thì hô hào "Việt Nam phải cảnh giác với Mỹ, Âu, Tàu, Nhật". Như thế là cái lý gì?

Vì cái tư tưởng lúc nào cũng thù với hận của các vị, nên các vị không bao giờ thật lòng giao hảo với bất cứ ai. Các vị bắt tay người nước ngoài khi họ đến mang theo đô la và các vật dụng đắt tiền cho các vị hưởng, nhưng các vị lại vênh mồm lên chửi khi họ chỉ ra những cái sai lầm của quý vị. Quý vị biện luận rằng trong quan hệ quốc tế thằng nào cũng chỉ lợi dụng lẫn nhau thôi. Vậy thì người ta sẽ nghĩ về quý vị đúng như thế. Thuỵ Điển, Na Uy hàng năm cho không Việt Nam hàng triệu đô la và nhiều chương trình đào tạo phát triển, họ lợi dụng gì quý vị? Hay là quý vị nghĩ rằng họ chẳng qua muốn lấy lòng quý vị nên mới thế? Vậy nghĩ xem quý vị đã là cái thá gì mà người ta phải lấy lòng?

Quý vị thử chìa tay ra cho một người, rồi biết được người ấy lúc nào cũng nhăm nhăm "cảnh giác cao độ" với cái chìa tay của quý vị, thì quý vị sẽ nghĩ gì về người đó?

Đầu óc quý vị quá đen tối và nói thẳng ra quý vị cũng suốt ngày tìm cách lợi dụng người khác nên mới nghĩ cho người khác đen tối như thế.

Vì thế nên Việt Nam ta mới tụt hậu so với nước ngoài như hôm nay. Những quốc gia như Nhật, Hàn, Thái Lan vốn có điểm xuất phát không hơn ta là mấy nhưng nay họ đã vượt ta nhiều, đó là vì sao? Vì họ có tầm nhìn hơn chúng ta. Vì họ hiểu được một lý thuyết cơ bản nhất của thương mại đó là cả hai bên cùng có lợi, họ không bao giờ bắt tay với người khác mà trong bụng thì cứ nơm nớp lo người ta "lợi dụng" mình. Suy nghĩ kiểu như thế chỉ tồn tại trong những bộ óc chưa tiến hoá hết từ vượn sang người.

Nói thẳng ra, các vị là những kẻ hám tiền, lo cho lợi ích của cá nhân và cùng lắm là gia đình mình, là hết. Các vị ưa xiểm nịnh, khi báo Washington Post đưa tin rằng nền kinh tế Việt Nam đang cất cánh thì quý vị tung hô tờ báo ấy như là chuẩn mực của sự trung thực, còn khi cũng báo Washington Post đưa tin về tham nhũng của Việt Nam thì các vị nói họ đưa tin không chính xác. Cái thái độ lá mặt lá trái ấy cũng đúng trong trường hợp người ta nói về "kẻ thù" của quý vị, ví như việc Ân Xá Quốc Tế lên án Mỹ vi phạm nhân quyền và cũng lên án Việt Nam với tội danh tương tự.

Đây là điều thứ ba tôi muốn nói với quý vị.

Điều thứ tư nghe sẽ hơi sốc: nói thẳng ra là quý vị cực ngu.

Quý vị không tin vào các thông tin "lề trái", tức là những thông tin trái ngược với báo chí chính thống và những tuyên bố chính thức của Việt Nam. Nhưng bản thân quý vị đang sinh hoạt ở một diễn đàn có tên miền quốc tế, đã hoạt động được hơn 2 năm nhưng ngân khoản duy trì sự tồn tại của nó vẫn là từ tiền của cá nhân những con người đáng trân trọng đã lập ra website này. Tại sao website này không thể có đuôi .vn và cũng không thể đăng quảng cáo được, quý vị nếu đủ thông minh thì đã nghĩ ra từ lâu rồi.

Quý vị quy kết tất cả những lời nói, bài viết của người khác là "phản động" "chống lại Việt Nam", "bán rẻ tổ quốc" chỉ vì những người ấy không có tư tưởng giống như quý vị. Quý vị bỏ ngoài tai mọi lời phân tích không theo ý kiến của quý vị, quý vị biến một diễn đàn trao đổi tri thức thành một cái chợ để cãi nhau và sỉ vả nhau bằng những từ như "thằng chó", "con lợn", một cách tự nhiên không biết ngượng mồm. Nếu vậy quý vị mất thời gian lên diễn đàn làm gì? Sao không trùm chăn lại tự nói cho xong?

Quý vị gọi người khác là "chống lại đất nước" bởi vì họ chống lại suy nghĩ của quý vị, như thế khác gì quý vị tự coi mình là đại diện của nước Việt Nam? Quý vị tự cho mình là người phát ngôn của chính phủ Việt Nam, hay ngắn gọn, quý vị chính là Việt Nam?

Quý vị kêu gọi người ta "cảnh giác với những âm mưu gây chia rẽ", nhưng lại không nhận ra rằng chính cái lời kêu gọi ấy của quý vị là một âm mưu gây chia rẽ. Nếu quý vị muốn sống tốt với hàng xóm của mình, ắt quý vị không bao giờ bắc loa giữa phố mà rằng "hãy cảnh giác với thằng A, con B, hàng xóm của tôi, chúng nó đang âm mưu chia rẽ".

Quý vị ngu lắm.

Muốn đất nước phát triển được, hãy thôi mò mẫm và ảo tưởng trong cái thế giới độc tôn của quý vị, hãy tỉnh táo trước những khẩu hiệu, hãy đi vào bản chất thay vì hô hào bên ngoài, hãy lắng nghe xem người khác nói thế nào, và hãy chân thật trong mọi mối quan hệ.

Nhưng tôi không vọng tưởng rằng một ngày nào đó quý vị sẽ thay đổi. Quý vị sẽ mãi mãi là người dân của một đất nước tụt hậu, tham nhũng, ô nhiễm và không được bạn bè quốc tế coi trọng.

Đến đây chợt nhớ câu nói của cụ Tản Đà:

"Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn..."

Gửi một số quý vị trong diễn đàn, ai đọc thấy không phải mình thì tức là không phải đối tượng mà tôi nói đến.

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

Ngô Quỳnh

Người thanh niên sinh năm 1984, Ngô Quỳnh đã nói trong phiên toà xử tháng 10 vừa qua .

Chúng tôi là những người yêu nước, đấu tranh đòi dân chủ tự do, bảo vệ đất đai thiêng của Tổ Quốc đã mất về tay Trung Quốc xâm lấn. Những hoạt động của chúng tôi không phải là tội lỗi, không phải là vi phạm luật pháp. Chúng tôi đã đấu tranh ở ngoài xã hội tại tòa này chúng tôi vẫn đấu tranh đòi công lý”.

Hy vọng đất nước VN sẽ có nhiều thanh niên như Ngô Quỳnh, ít ra họ can đảm không khuất phục nhận "tội" một cách dễ dàng như những "chính trị" gia khác.


Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

Tử cấm thành

Ba ngươi trẻ VN ở Âu Châu đã phiên dịch bản phim tiếng Đức nói về người VN, ông Nguyễn An xây dựng Tử cấm thành của Trung Quốc. Phim đã từng được chiếu trong History Channel của Mỹ, nhưng nay nhờ người trẻ ở Âu mà có bản tiếng phụ đề Việt Ngữ, nghe tiếng Đức cũng thú vị, nghe cho quen mai một có đi du lịch không ngỡ ngàng với tiếng của họ :-)

New York Philharmonic

Sáng nghe tin tức mà đâm ra có lòng... ganh tỵ với dân Hà Nội. Tôi ở cái xứ hơi "khỉ ho cò gáy", tôi vốn dốt về âm nhạc nhưng lại thích nghe nhạc cổ điển, một cách giải trí chỉ đầy tính cách "mơ mộng" mà thôi. Nhưng lần nào đến xứ Áo, chỉ mong được "tận hưởng" một không khí âm nhạc của các giàn nhạc nổi tiếng thế giới trong xứ sở của âm nhạc. Khổ nỗi tới mùa Hè thì các nghệ sĩ cũng đi nghỉ hè mất tiêu, nên cũng chỉ được thưởng thức những giàn nhạc "be bé" cỡ ở thành phố tôi mà thôi.

Thế mà dân Hà Nội vừa qua được thưởng thức giàn nhạc New York Philharmonic , một trong những giàn nhạc lớn của thế giới. hu hu , biết vậy thì tôi cũng mua vé... đi về VN coi rồi, chỉ có điều mua được vé hay không là chuyện khác. Nói đùa thế thôi, lần sau tôi không đi Áo nữa, tới ngay New York cho được việc. Đúng là bụt nhà không thiêng, khi người ta ở đây thì không coi, để người ta về VN thì ngồi đó .... ganh tỵ Có chán tôi không cơ chứ.

Nhưng mà Hànội có thể "giao hưởng" với một giàn nhạc của đế quốc , kẻ thù cũ thì được, chứ không biết bao giờ thì họ "giao hưởng" với một chương trình nhạc Thuý Nga, hay Asia của cộng đồng người Việt hải ngoại nhỉ?
Giống như lúc nãy xem VTV gì đấy ca tụng chương trình nhạc châu Mỹ La Tinh, với nước "anh em" Cuba mà không khỏi thấy mỉa mai, không biết sao vẫn cứ gọi mấy nước đó là "anh em", vì họ cũng là cộng sản? Cứ anh anh em em ngọt sớt, chẳng biết dân Việt có muốn làm anh em với mấy người đó không? Sao ai cho ai (truyền thông) cái quyền phát ngôn "sảng" vậy không biết. Anh em mình thì không nhận, cứ bắt ráo hết. Rồi đi nhận "bá vơ" ở đâu làm anh em. Tự nhiên nghe mãi từ "anh em" này tôi đâm sợ tình anh em của nước VN quá.
Đã thế computer của tôi đang phát cái câu nghe mà phát ớn cho quân đội nhân dân VN "trung với đảng, hiếu với dân". Hoá ra quân đội này chỉ có thờ một đảng CS, chứ chả có vì nước vì dân. Đảng bảo sai thì họ làm sai? Nghe mà phải tắt máy cho đỡ tức !!!

Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2009

Đọc báo sớm

Sáng ra dậy trễ vì cứ tưởng hôm nay ngày thứ Bảy :-(. Đọc vội những bản tin sau, thôi gõ vào đây giới thiệu để ai quan tâm thì tìm đọc, nếu bị chận thì vào Youtube tìm "cách mạng nhung, cách mạng da màu" thì chắc sẽ tìm ra để xem nước người ta làm cách mạng ra sao, chứ nếu tìm cách mạng Việt Nam thì eo ơi kinh lắm, đổ máu nhiều lắm không nên xem mà...buồn. Nói đến cách mạng mà không nói đến thời kỳ những người làm "cách mạng" ở Saigon trước 75 thì thiếu sót. Tôi cũng chả biết gì nên chỉ đi đọc... ké lại lịch sử của người đi trước, bây giờ họ nhắc nhau lại trong "Một thế hệ mất trí nhớ" trong tờ Thông Luận. Chỉ có tuổi trẻ làm cách mạng sau đó thì thành người ... ngậm miệng ăn tiền. Đó là "chân lý" , thắc mắc làm gì cho nó khổ không biết!

Thứ Hai, 12 tháng 10, 2009

Giải Nobel Văn Chương 2009

Hôm 8-10-09 nghe tin nhà văn Đức Herta Muller, bà đoạt giải Văn Chương Nobel 2009. Bài báo ở đây khá đầy đủ về bà, tuy nhiên có một điều bà trả lời với AP khi được biết bà đoạt giải. Câu nói quan trọng của bà mà tôi ít thấy những nhà văn khác dám nói và là nguyên nhân cho họ viết. Bà nói "My writing always had to do with how it could be that a handful of powerful people could steal the country", (Văn chương của tôi luôn luôn liên quan tới vấn đề làm thế nào một số nhỏ con người quyền lực có thể cướp cả một quốc gia" với giọng mềm mại bà nói "Where do they get that right?" (Họ lấy quyền hạn đó từ đâu ra).

Ôi chao tôi chưa từng được đọc văn bà, nhưng chắc thế nào tôi cũng phải chịu khó ra tiệm sách để tìm mua sách của bà, một người đàn bà nhỏ bé 56 tuổi, có giọng nói mềm mại thắng giải văn chương Nobel chỉ vì bà luôn đặt vấn đề về quyền hạn những kẻ độc tài điểu khiển đất nước chà bù cho đất nước VN, bao nhiêu con người có khi còn to con mạnh bạo hơn bà có đã làm được như bà? Cũng đặt vấn đề với "một số nhỏ quyền lực đang cướp đất nước" í quên cướp mà để đó thì cũng còn đỡ, đàng này cướp rồi bán đi đâu nữa ấy chứ.
Cuốn sách của bà chẳng đáng là nên đọc hơn là mấy cuốn sách chi chi đó, như lời của ông chủ tịch nào đó chẳng hạn, phải không? Sách của ông ta có được giải Nobel đâu mà cứ bắt cả nước phải học phải đọc, phải sống theo cơ chứ!!!

Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2009

Nhà báo nói láo ăn tiền

Người dốt như tôi phải nhờ nhà báo ở nhà nước ta làm mấy chuyện này thì tôi mới học hỏi thêm mánh lới làm sao xem tấm hình nào giả hay thật.

Tin ở báo Dân Trí thì nhà văn Trần Khải Thanh Thuỷ đánh người ta vỡ đầu, hình trên ghi rõ đầu ông Nguyễn văn Điệp bị vỡ. Tin ở net thì bà bị đánh vỡ đầu, công an bắt cả hai vợ chồng bà đi đâu không ai biết. Nhờ người ta chỉ tôi làm theo thì mới biết ông NVD bị vỡ đầu đâu ở năm 2005 í, nhưng mãi đến ngày 9-10-09 báo mới loan tin và cho là bà Thủy đánh. Cứ xem phần properties của tấm hình ở bên cạnh thì rõ, cứ vào download bức hình ở Dân Trí rồi mờ bằng bất cứ program nào xem phần properties thì sẽ thấy tấm hình là giả mạo.

Eo ơi, kiểu này mà đi du lịch VN, có làm sao mà họ lại đăng hình thiên hạ rồi vu tội cho mình thì ... dốt cỡ tôi là hết thuốc chữa, cứ mà vào tù vì chứng cứ nhà báo đưa tin thế kia. Có tin được báo VN?

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2009

VTV và chuà

Cuối tuần này tôi xem VTV4 hơi (bị) nhiều, ở nơi tôi ở dĩ nhiên chẳng có vụ VTV4 xem ở TV, mà có thì tôi cũng chả có phí tiền để xem, nhưng có ở internet thì lâu lâu tôi vào xem chữ nghĩa bây giờ thay đổi ra sao.

Nghe tin tức cuối tuần sao mà "thấy vui" cho đất nước, tin gì cũng rất là lạc quan, nói theo chữ trong nước Việt là rất "phấn khởi". Người nhà tôi bảo, cứ để mà xem vài ngày nữa ở đây, lại hô hào đóng tiền cứu trợ bão lụt trong nước cho mà xem. Rồi người nhà tôi bảo, kinh tế giàu mạnh thế kia, bao nhiêu tiền cứu trợ thế kia thế mà sao lúc nào cũng kêu cưú. Nói theo người nhà tôi thì vô tình quá, ca dao nước ta có câu "lá lành đùm lá rách", mình giúp người được thì cứ giúp nhưng nếu nghĩ đến lý do này nọ kiểu tỉền người hải ngoại thì đổ về nước cứu trợ, còn tiền của các quan chức người giàu có ở VN đang đổ ra ngoại quốc đầu tư mua nhà làm giàu , chưa kể tiền nhà nước dành để hỗ trợ các quĩ vận động "kiều bào", (và đánh phá cộng đồng nữa chứ), thì thấy cả cái sự vô lý và ngu muội của...mình. Người ở hải ngoại đi làm "hộc xì bơ" ra để cứu trợ người khốn khó trong nước, còn người giàu trong một đất nước có "kinh tế giàu mạnh dưới sự lãnh đạo sáng suốt của đảng và nhà nước" thì đang chuyển tiền ra nước ngoài.

Cho nên tôi đang băn khoăn về những người khốn khổ qua cơn bão vừa qua, vậy mà tin tức VTV chỉ toàn tin vui, phim thì toàn cảnh các cô gái còn rất trẻ nhưng rất khôn ranh, moi tiền các ông ngoài 50 giàu tiền mà thiếu ... tình. Và hình như phim nào cũng có cảnh thanh niên sa vào chuyện nghiện ngập. Xã hội phải thế nào cho nên kịch nghệ mới diễn tả như thế chứ.

Bởi thế xem VTV rất có lợi cho người ba phải như tôi. Lại nhủ lòng thôi chuyện nước nhà để cho đảng sáng suốt lãnh đạo. Tôi chả cần phải lo ...bò trắng răng.
Chưa kể người nhà tôi còn kể về ngôi chùa VN ở cái thành phố không mấy đông người VN như chỗ tôi sống, cả năm ra đường không thấy người Việt, nhưng lại có ngôi chùa giữa khu cư dân Mỹ, chùa trước kia ở một ngôi nhà, sau đó mua lại cả cái nhà thờ Mỹ để làm chùa. Chùa thì quản trị bởi một vị sư mà Google thì là đệ tử của ông Sư VN làm đại biểu quốc hội. Chả biết ra làm sao. Tới chùa thì toàn thấy các ni cô trẻ măng nói giọng VN ở VN, các ni cô sang đây không biết diện gì? Nhìn mà phục các cô còn trẻ mà đi tu, mà lại từ VN sang tu ở Mỹ mới hay chứ.

Cứ hàng tháng chùa chả biết sao mà có điạ chỉ gửi đến nhà tôi xin cúng dường hành lễ chi đó. Người nhà tôi bảo, chùa của nhà nước ta, bây giờ nắm rõ địa chỉ cư dân VN, không cúng dường thì mai đây có đi về VN thì sẽ có vấn đề vì họ biêt hết địa chỉ rồi. Người nhà tôi có lẽ phóng đại, hù doạ cho tôi lo thế thôi. Có điều ai soi mói đời tư tôi là tôi không thích rồi. Cho nên lại phải "đoạn tuyệt" với chùa thôi.

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

"hảo hán" ngang ngược

"Có một tác giả bên lề trái nào đó, bực mình quá, đã gọi cu Quát là hán gian. E rằng không chỉnh lắm. Hán gian là khi nào người đó có hành động gì gây bất lợi cho đại hán, chứ đàng này, cu Quát đang cùng lãnh đạo ta cắm đầu ủi bãi cho đại hán, thì lẽ ra phải gọi là hảo hán mới đúng chứ!"

Hôm nọ tình hình blog VN gặp nguy hiểm, thấy ông tạm thời ngưng viết vì phải lo làm việc, nay có lẽ những trăn trở không thể chỉ làm việc mà không viết không ... chửi "Tiên sư thằng ngang ngược" trong bài viết trên.

Mà thật, tuần trước đọc báo trong nước thấy banner treo ở cung văn hóa phụ nữ gì đấy mừng ngày quốc khánh của Trung Quốc, làm nản lòng quá, chả biết còn có nước nào trên thế giới mà VN "hữu nghị" để mỗi khi họ có quốc khánh thì VN tốn tiền mua vải treo mừng không nữa. Tốn vải, tốn sơn, tốn công người vẽ, người chỉ đạo làm những công việc ấy lẽ ra để dành mà mua sách vở cho trẻ em nghèo đi học.

Tôi tin là ở VN có nhiều người "hiểu biết" và chống cái việc làm "ruồi bu" này nhưng mà khi có "cấp trên chỉ đạo" thì ai nấy cứ cúi đầu mà làm thôi.
Rồi cứ thế thành ra cái phong cách nô lệ, khi thiên triều đại hán nói gì thì cứ y như thế mà làm nhé. Chán!!!

Thế mà cũng ghi "Độc lập (trừ) Tự do (trừ) hạnh phúc"



Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2009

Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2009

Vài điều khi tìm ở Google

Đọc bài sau ở Dân Luận, thấy hữu ích nên copy lại cho "đồng bào cả nước" :-), nước nào thì tôi hổng biết :-(. Mà khi vào Google thì cũng không cần phải vào cái trang nào có cái đuôi "vn" làm chi, cứ www.google.com, còn mở hộp thư ở Yahoo, thì cũng đừng có mở ở chỗ có cái đuôi "vn" , nói vậy thì ai cũng hiểu rồi phải chăng?


Mười điều cần biết để bạn tìm kiếm Google hiệu quả hơn

Tqvn2004

Trong thời đại Internet, bạn không cần phải nhớ hết mọi thứ: Đó chính là ý tưởng phía sau câu ca dao hiện đại “Dân ta phải biết sử ta, nếu mà không biết thì tra Guc' gồ”. Biết cách tìm kiếm hiệu quả trên Google chính là chìa khóa thành công của bạn. Mười điều cần biết sau đây sẽ giúp bạn tiết kiệm thời gian và công sức khi dùng Google:

1. Hãy tận dụng dấu ngoặc kép: Khi bạn bao một nhóm từ bằng dấu đóng mở ngoặc kép, Google sẽ tìm các văn bản chứa chính xác nhóm từ đó. Với dấu ngoặc kép, bạn sẽ loại bỏ được nhiều kết quả không mong muốn. Ví dụ, bạn muốn tìm bài viết mà bạn nhớ có cụm từ “phong cách sống rất hiện đại”, hãy gõ vào Google [“phong cách sống rất hiện đại”] (trả về 5 kết quả) thay vì [phong cách sống rất hiện đại] (trả về hơn 5 triệu kết quả).

2. Tìm kiếm trong một trang web nhất định: Thêm vào từ khóa “site:” sẽ khiến Google chỉ tìm kiếm trong trang web đó. Ví dụ, gõ vào Google [“tham nhũng” PMU18 site:danluan.org], bạn sẽ tìm thấy tất cả các bài viết liên quan đến tham nhũng tại PMU18 ở trang Dân Luận.

3. Ký tự ‘*’: Nếu bạn chỉ nhớ láng máng lời một bài hát, bạn có thể dùng ký tự ‘*’ thay thế cho đoạn bạn quên. Ví dụ, gõ vào Google [“tình * côi”], bạn sẽ tìm thấy “tình đơn côi”, “tình mồ côi” hay “tình hoa mận côi” v.v…
Bạn cũng có thể dùng ký tự ‘*’ để hạn chế kết quả tìm kiếm. Ví dụ, bạn muốn tìm thông tin về học bổng, vậy hãy chỉ tìm các bài có chữ “scholarship” trên các trang web có đuôi là .edu: [scholarship site:*.edu]

4. Tìm kiếm kết hợp: Google luôn tìm trang có chứa tất cả các chữ mà bạn gõ vào ô tìm kiếm. Nếu muốn tìm trang có chứa từ này hoặc từ kia hoặc cả hai, hãy dùng từ khóa “or” (hoặc viết tắt bằng dấu “”). Ví dụ, gõ vào Google [“Việt Nam” “Đại Cồ Việt”] sẽ trả về các trang có chứa “Việt Nam”, “Đại Cồ Việt”, hoặc cả hai.
5. Tìm kiếm loại trừ: Nếu bạn muốn loại bớt “nhiễu” từ kết quả tìm kiếm, bạn có thể dùng từ khóa ‘-‘. Ví dụ, gõ vào Google [“Việt Nam” –“Đại Cồ Việt”], kết quả trả về sẽ chỉ chứa các trang web có từ ghép “Việt Nam” mà không chứa “Đại Cồ Việt”.

6. Tìm ngược liên kết: Từ khóa "link:" sẽ cho bạn tìm hiểu những trang web nào liên kết tới một địa chỉ bạn quan tâm. Ví dụ, gõ vào Google [link:danluan.org], bạn sẽ biết có bao nhiêu trang liên kết tới Dân Luận.

7. Tìm các dạng tập tin khác nhau: Bạn muốn tìm một tài liệu về “Hồ Chí Minh” mà bạn biết chắc chắn nó nằm trong một tệp tin Word, hãy gõ vào Google [“Hồ Chí Minh” filetype:doc]. Sự có mặt của từ khóa “filetype:” sẽ lọc tất cả các loại tập tin không mong muốn. “filetype:pdf” trả về tập tin pdf, “filetype:doc” trả về tập tin Word, “filetype:xls” trả về tập tin Excel v.v…

8. Xem trang web từ cache của Google: Khi Google viếng thăm các trang web để tạo cơ sở dữ liệu tìm kiếm, nó cũng đưa các trang vào bộ nhớ của mình. Để xem trang web trong bộ nhớ Google, hãy dùng từ khóa “cache:”. Ví dụ, gõ vào Google [cache:danluan.org] sẽ thấy nội dung trang Dân Luận được ghi nhớ lại bởi Google.

9. Tìm kiếm theo vị trí trên trang web: Một trang web luôn có địa chỉ (url), tiêu đề (title) và nội dung (text). Nếu bạn biết từ cần tìm nằm ở địa chỉ hoặc tiêu đề, hãy dùng các từ khóa “inurl:” hoặc “intitle:” để yêu cầu Google chỉ tìm trong địa chỉ hoặc tiêu đề. Tương tự, “intext:” chỉ tìm trong nội dung trang mà không tìm trong địa chỉ và tiêu đề.

10. Làm toán với Google: Bạn cần làm một phép toán nhân chia, hoặc muốn chuyển đổi giữa các đơn vị? Hãy dùng Google: gõ vào [2*3=] để biết kết quả phép 2 nhân với 3, hoặc [300 feet = ? meter] để chuyển đổi giữa feet và mét.

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009

Hai con vịt và ba ông nông dân

Nghe người ta kể chuyện hai con vịt và ba ông nông dân, tưởng chuyện gì vui, ai ngờ đọc mà bâng khuâng... buồn. Chả phải vì mùa Thu mà bởi như ai nói "đất nước ta nó... như thế đấy".

Câu nói ngậm ngùi trên tôi quên mất ai đã nói, nhưng hình người nói quên mất động từ (hay tôi nhớ nhầm không chừng), nhưng xét ra thì có thể người nói cố ý nói như thế để người nghe cứ tự nhiên mà điền vào chỗ trống cho hợp tình hợp cảnh.
Thí dụ: "đất nước ta nó..(hèn) như thế đấy".
"đất nước ta nó..(thiếu dân chủ) như thế đấy".

"đất nước ta nó..(thiếu pháp trị) như thế đấy".
"đất nước ta nó..(giàu nghèo cách xa) như thế đấy".

Và cứ thế mà tiếp tục mà khoe đất nước, khổ nỗi "đất nước" là do (83 triệu) con người hợp quần, chả lẽ ai cũng giống ai? Hay đất nước chỉ có mười mấy ông ở đâu đó trên đỉnh nhìn xuống. Và rồi người dân (nô lệ) chẳng biết đổ tội cho ai nên cả nước "lãnh đủ". Cứ cúi đầu chấp nhận từ thế hệ này tới thế hệ khác. Nghĩ lại, thế hệ ngày xưa, sao họ nhiệt tình làm cách mạng thế, mà họ là ai, những người thừa hưởng nề giáo dục nhân bản của Tây (?) Còn thế hệ bây giờ thì... hấp thụ nền giáo dục của đảng, của TQ? hi hi, chuyện đất nước đã có đảng lo.

Thứ Ba, 29 tháng 9, 2009

Thu với buồn vô cớ (?)

Mấy hôm nay nghe toàn tìn không mấy gì là vui cho lắm, từ chuyện IDS giải thể, tu sĩ chùa Bát Nhã bị tấn công, thiền viện bị đập phá, chả hiểu ra làm sao cả, báo chi mạng ở ngoài loan tin khắp nơi, chả biết báo trong nước có loan tin ? Lâu nay không đọc báo trong nước vì mở ra toàn thấy hình hoa hậu hết cô lại bà, đâm ra tủi thân :-(. Cho nên chả thèm đọc.
Chỉ mỗi thắc mắc thiền sư Nhất Hạnh ông ở đâu không thấy ông lên tiếng, chỉ nghe đệ tử của ông lên tiếng. Tiếng nói của ông hình như có giá trị hơn mà sao ông chả nói để cho 400 tu sĩ bị vất ra đường ?
Sao tháng Chín có nhiều chuyện chẳng vui nhỉ. Hay tại muà Thu nên làm cho người ta thay đổi tính nết (?).
Nên buồn mà chẳng muốn nghĩ điều gì, ngày xưa nghe nói có chuyện đàn áp Phật giáo thì khắp nơi người dân, Phật tử chùa chiền xuống đường chống đối, bây giờ chùa nào ở yên chùa đó, chẳng ai giúp ai (?). Lạ không?
Một thời yên bình là phải như thế (?)

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2009

Love Story




Muà Thu bắt đầu muà khai trường, bỗng nhớ một thời xa xưa, ngày mà cuốn phim Love Story còn là một "cấm kỵ" cho tuổi học trò thời bấy giờ.

Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Ðâu Là Sự Thật ?

Nhận được thư (người ta gửi) của anh chàng họ Đặng này sao hỏi vớ vẩn quá đi mất thôi. Hỏi tức là tự trả lời rồi còn gì, còn hỏi mấy ông khác thì họ....đâu có trả lời, khổ thế đấy!!!

Ðặng Xuân Khánh (Sinh viên trẻ đang sống trong lòng quê hương VNXHCN)

Giới trẻ chúng tôi, thành phần lớn lên sau chiến tranh không hiểu biết lý do tại sao đã có cuộc chiến Ðông Dương lần thứ 2 (1954-1975), mà báo chí ngoại quốc thường gọi là chiến tranh Việt Nam (Vietnam War).

Chúng tôi đã được học tập dưới hệ thống nhà trường xã hội chủ nghĩa (XHCN) về lý do tại sao có cuộc chiến tranh Việt Nam qua những cụm từ như “chế độ khát máu Mỹ-Dim”, ”miền Nam bị Mỹ, nguỵ kìm kẹp”, “đánh cho Mỹ cút đánh cho Ngụy nhào”, “ách thống trị thực dân kiểu mới của Mỹ”, “giải phóng miền Nam” v.v…

Nhưng ngày nay, với sự phổ biến của công nghệ thông tin, chúng tôi đã biết nhiều hơn trước. Về lý do tại sao đã có và do ai gây ra cuộc chiến Việt Nam 1954-1975, hoàn toàn không phải như chúng tôi đã được tuyên truyền trong nhà trường.

Tuy nhiên, chúng tôi cũng còn vài thắc mắc rất đơn giản. Kính mong các bác, các chú, là những người đã và đang phục vụ cho đảng và nhà nước Việt Nam và những người vẫn khư khư cho rằng chiến tranh Việt Nam là cần thiết để “giải phóng miền Nam” thoát khỏi sự “kìm kẹp của Mỹ, Ngụy” v.v giải thích giùm:

1. Sau năm 1954, sau chiến thắng Ðiện Biên Phủ, Hiệp định Geneve đã được ký kết ngày 27/10/1954 chấm dứt chiến tranh Ðông Dương lần thứ nhất. Trong thời gian chủ tịch Hồ Chí Minh (HCM) lãnh đạo chính quyền miền Bắc, tại sao 1 triệu người miền Bắc đã phải lên tàu đua nhau bỏ chạy vào miền Nam để cho “Mỹ - Diệm kìm kẹp” mà không ở lại cùng nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà và chủ tịch HCM? Số 1 triệu người này có thể còn nhiều lần hơn nếu nhà nước không dùng bạo lực ngăn chặn, không cho họ ra đi! Tại sao ngoại trừ một số các cán bộ đảng viên cộng sản (CS) tập kết ra Bắc, người dân miền Nam lại không đua nhau chạy ra Bắc theo chế độ CS của chủ tịch HCM, mà tuyệt đại đa số cứ nhất quyết ở lại cho “Mỹ - Diệm kìm kẹp”? Theo hiệp định Geneve thì lúc đó mọi người được hoàn toàn tự do lựa chọn đi ra miền Bắc hay ở lại miền Nam cơ mà??

2. Tại sao hồi còn chiến tranh Việt Nam (trước 30/4/1975), mỗi khi có giao tranh giữa quân đội miền Nam (VNCH) và bộ đội “giải phóng” thì dân chúng đều chạy về phía có lính miền Nam trú đóng, chứ không chạy về phía bộ đội “giải phóng”? Nếu dân miền Nam bị “Mỹ, Ngụy kìm kẹp”, cần phải được “giải phóng”, thì lẽ ra họ phải hồ hởi mà chạy về phía các “đồng chí bộ đội”, tay bắt mặt mừng và cám ơn “được giải phóng”, chứ sao lại bồng bế nhau mà chạy trối chết để xa lánh các “đồng chí” ấy? Ðua nhau chạy vế phía có lính miền Nam để tiếp tục bị “kìm kẹp”, không lẽ họ ngu đần đến nỗi chỉ thích bị “Mỹ, Ngụy kìm kẹp” chứ không muốn được “giải phóng” à?

3. Năm 1975, sau khi chiến tranh chấm dứt, “bộ đội giải phóng” chiếm toàn bộ miền Nam , đất nước thống nhất, Mỹ đã cút, Ngụy đã nhào. Tại sao dân miền Nam lại lũ lượt trốn chạy ra đi, bất chấp nguy hiểm, bão tố, cá mập, hải tặc mà vượt Biển Ðông; bất chấp các bãi mìn, hay bị Khơ-me Ðỏ chặt đầu; để bằng đường bộ băng qua Campuchia sang Thái Lan?

Theo ước tính của các cơ quan truyền thông, thông tin quốc tế thì hơn 1 triệu người đã đi bằng hình thức này (h**p://archives. cbc.ca/id- 1-69-324/ l...ty/boat_ people).

Chúng tôi đã được học tập là “Mỹ- Diệm đã ban hành đạo luật 10/59 tố Cộng, diệt Cộng, lê máy chém đi khắp miền Nam”, nào là “bè lũ tay sai quân phiệt Nguyễn Văn Thiệu”, nào là “ghi khắc tội ác dã man của đế quốc Mỹ và bè lũ tay sai”… v.v…. Khi học xong, đọc hay nghe những dòng chữ như thế, thì chúng tôi nghĩ, chắc hẳn chế độ ở miền Nam dù với Diệm hay Thiệu thì cũng tàn ác kinh khủng lắm, thế nhưng tại sao lại suốt từ 1954 cho thời điểm ngày “Giải phóng” 30/4/1975 - 20 năm trời, không hề có hiện tượng người dân miền nam từ bỏ, trốn khỏi miền Nam để xuống tầu đi vượt biên? Thay vì đến khi bộ đội ta từ miền Bắc vào Nam “giải phóng”, lẽ ra phải ở lại mừng vui, thì họ lại kéo nhau ra đi là thế nào? Thế thì có tréo cẳng ngỗng không? Tại sao hàng ngàn dân miền Bắc, nhất là từ Hải Phòng, đã có kinh nghiệm sống dưới sự lãnh đạo của Bác và Ðảng hơn 20 năm, cũng bỏ miền Bắc XHCN, vượt vịnh Bắc Bộ sang Hong Kong mong có cơ hội được sống với thế giới tư bản, chứ nhất định không ở lại miền Bắc XHCN “tươi đẹp”?

4. Năm 2005, sau khi hoà bình đã về trên quê hương được 30 năm, đảng CS đã lãnh đạo đất nước được 30 năm, (chính quyền Sài Gòn chỉ lãnh đạo miền nam có 20 năm thôi, 1954-1975), thì tại sao dân chúng vẫn còn lũ lượt tìm cách rủ nhau ra đi. Trai thì đi lao động cho nước ngoài, rồi tìm cách trốn ở lại, gái thì cắn răng chịu đựng tủi nhục lấy toàn đàn ông (già cả, tàn tật, hết thời, …) của Ðài Loan , Singapore , Ðại Hàn, để có cơ hội thoát khỏi Việt Nam ??? Tại sao du học sinh, thành phần gọi là tương lai của đất nước vẫn luôn tìm mọi cách (ngay cả khi chưa học xong) để ở lại nước ngoài, như lập hôn thú (giả có mà thật cũng có) với người Việt hải ngoại, chứ nhất định không chịu trở về Việt nam???

5. Những năm gần nay, những người Việt trước nay đã trốn đi vượt biên, chạy theo để “bám gót đế quốc”, là “rác rưởi trôi dạt về bên kia bờ đại dương”, là “thành phần phản động”, là “những kẻ ăn bơ thừa, sữa cặn” như nhà nước Việt Nam vẫn từng đã nói. Nay được chào đón hoan nghênh trở về Việt Nam làm ăn sinh sống và được gọi là “Việt kiều yêu nước”, “khúc ruột ngàn dặm”? Có đúng họ “yêu nước” không? Tai sao họ không dám từ bỏ hoàn toàn quốc tịch Mỹ, Pháp, Canada, Úc, xé bỏ hộ chiếu nước ngoài và xin nhập lại quốc tịch Việt Nam và vĩnh viễn làm công dân nước Cộng Hoà XHCN Việt Nam???

6. Trong bộ môn lịch sử chương trình lớp 12, chúng tôi được giảng dạy rằng, “Mặt trận Giải phóng Miền Nam” thành lập ngày 20/12/1960 với mục tiêu “đấu tranh chống quân xâm lược Mỹ và chính quyền tay sai, nhằm giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước”. Theo như chúng tôi tìm hiểu, năm 1961 khi Ngô Ðình Diệm ký Hiệp ước quân sự với Mỹ, thì miền Nam lúc ấy chỉ có các cố vấn Mỹ và một ít quân mang tính yểm trợ (US Support Troopes) với nhiệm vụ chính là xây dựng phi trường, cầu cống, đường xá… Mỹ chỉ bắt đầu đưa lính vào miền Nam từ năm 1965, sau khi lật đổ và giết Ngô Ðình Diệm do cương quyết từ chối không cho Mỹ trực tiếp can thiệp quân sự. Quân Mỹ thực sự đổ quân vào miền Nam sau sự kiện vịnh Bắc Bộ năm 1964. Vậy thì vào thời điểm 20/12/1960, làm gì có bóng dáng lính Mỹ nào ở Miền Nam, làm gì đã có ai xâm lược mà chống?? Các bác, các chú chống ai, chống cái gì vào năm 1960???
Ðặng Xuân Khánh

Thứ Sáu, 25 tháng 9, 2009

Tiền Mao hay tiền Ma

Chiều đang nói chuyện với cô bạn, dưng không cô hỏi tôi một câu mà tôi cứ nghĩ mình nghe nhầm nên hỏi lại cho rõ cô nói gì:

- Nghe người ta nói là VN sắp in tiền 500 ngàn có in hình ông Mao trạch Đông hả?

- Cái gì, hình ai?

Cô là người ít để ý chuyện chính trị, chả hiểu ai tung tin cho cô mà cô hỏi tôi, tôi cũng ú ớ vì không tin có chuyện như thế.

- Chắc người ta nói chuyện vui thế thôi, làm gì có, nếu có thì chắc dân VN sẽ nổi loạn.

hmm, tôi nói để tự an ủi chứ tôi nghĩ vớ vẩn dân VN giờ chắc hai chữ "nổi loạn" không có trong tự điển của họ đâu. Nếu có thì sao nhỉ, thì cái đất nước ấy không nên nói tới lãnh đạo VN nữa, họ đã đổi họ TQ hết rồi còn đâu. Mà tới nước đó thì làm gì bây giờ, người dân đen như tôi thì chả nghĩ ra một việc gì mà không bị lãnh đạo "sáng suốt" của đảng CSVN đập từ trong trứng nước hay chờ cho gần chín thì đập luôn.

Mới hôm đầu tuần ngậm ngùi nói với một người bạn dân bản xứ, Mỹ không làm gì thì TQ chắc "xơi trọn" nước VN (my country: khổ thế lúc nào cũng phải phân biệt nước tôi, để cho người bản xứ quạt cho "là công dân nước này thì đây là tổ quốc chứ sao lại cứ nói "VN is your country" là thế nào) không cần bắn một viên đạn. Họ sẽ nuốt VN như nuốt Nội Mông, Tây Tạng, hay Tân Cương.

Nhớ bài học thủa nhỏ, người TQ chỉ cần đi bộ (sang VN) thôi thì cũng mất hết đất VN. Ôi sao mà như lời sấm vậy. Họ có cần đi bộ đâu, chỉ ngồi ở Bejing vẽ cái lưỡi bò thây cũng nuốt hết mảnh đất hình chữ S, mà đúng ra ai đó viết phải là chữ S: có hai chấm sau chữ S nữa đấy, biểu hiện cho Hoàng Sa và Trường Sa.

Ở TQ người ta nói đứng ở quảng trường Thiên An Môn nhìn thẳng vào mặt ông Mao, chụp cái hình thì khi rửa ra không bao giờ thấy được hình ông ta. Hình như đó là tấm hình...ma quái. Vậy in hình ông ta trên tìền rồi nhìn thẳng vào thành ra tiền âm phủ ? Chán chưa!!! Tôi nghĩ có lẽ VN chưa có ai ngu đến nỗi đó.

Nhưng lời buồn buồn của cô bạn cũng khiến tôi băn khoăn.
Đôi khi tin đồn, tin nhảm mà lại thực không chừng, có không (?)

Lưu trữ

Tự điển



Tự điển Việt Nam
đã được bổ sung những ý nghĩa "chính thức"