Đinh Thúy An
Bố thân yêu!
Hôm nay, ngồi trong giảng đường tham dự buổi lễ chào mừng ngày nhà
giáo Việt Nam mà con không ngừng nghĩ về bố-người thầy vĩ đại nhất trong
lòng con. Vậy là sắp bước sang mùa 20/11 thứ 3 kể từ khi bản án tù 6
năm nghiệt ngã giáng xuống bố và gia đình ta. Chỉ vì lương tâm của một
nhà giáo không cho phép bố im lặng trước thời cuộc, vậy là bố phải sống
trong chốn lao tù, độc ác hơn nữa là bố phải sống chung với căn bệnh ung
thư dạ dày mà không được đi chữa trị. Con tự hỏi cái “tâm” của những
người ra quyết định bắt bố phải trở lại nhà tù nằm ở đâu???
Con đang tự hỏi “Không biết giờ này bố đang làm gì nhỉ? Mấy ngày hôm
nay sức khỏe của bố thế nào?” Hôm nay, Con nhìn thấy được niềm vui của
các thầy trong ngày lễ thiêng liêng này, con ước giá mà con có thể dâng
tặng bố những niềm vui nho nhỏ ấy thì hạnh phúc biết bao. Con vừa căm
giận vì sự tàn nhẫn, vô tình giữa những con người với nhau vừa đau lòng
khi thấy bố sống trong đau đớn của bệnh tật, sống trong lạc lõng ở chốn
tù lao - cái nơi mà đáng lẽ không bao giờ dành cho bố. Con thương bố,
con thương mẹ, và không khỏi xót xa cho gia đình mình.
Bố ạ! Giờ con đã là sinh viên năm thứ 3, em Nga nhà mình cũng chập
chững bước vào đại học. Tuy con không nhiều nhặn kinh nghiệm hơn em là
bao nhưng bố yên tâm nhé! Con sẽ chỉ bảo cho em những gì con biết, nhắc
nhở em học hành. Ba chị em con vẫn luôn yêu thương, đùm bọc lẫn nhau,
bảo ban nhau và cả động viên mẹ để tiếp tục sống tốt mà không hề bi quan
hay chán nản mà bỏ cuộc giữa chừng. Chúng con sẽ mãi mãi là những cô
học trò bé nhỏ của bố, là những cô con gái ngoan của bố mẹ.
Bố ơi! Con biết hy sinh nào cũng đi kèm với mất mát. Bố đã hy sinh
bản thân mình, giữ vững lí tưởng để cống hiến và đóng góp cho xã hội dân
chủ. Con hiểu và càng trân trọng những những gì bố đã làm. Cả gia đình
mình luôn tin ở bố. Bố cũng phải giữ gìn sức khỏe luôn lạc quan để đấu
tranh với bệnh tật và đi đến tận cùng của lí tưởng. Con mãi mãi không
quên lời bố dặn để trở thành một con người tốt hay ít nhất là sống đúng
nghĩa là một con người.
Đã hơn hai năm nay, gia đình mình quen với việc thiếu bố trong bữa
cơm thường ngày, quay quần bên nhau trong ngày lễ tết lại càng không
thể. Nhưng tất cả những điều ấy, mẹ và chúng con đều vượt qua được hết
để có thêm động lực vượt qua mọi đau khổ mà gia đình mình gánh chịu. Bố
ạ! Bố luôn là người thầy, người bố lớn nhất trong lòng con, với cả mẹ,
cả chị và cả em nữa. Cám ơn bố vì những khoảng thời gian đứng bục giảng
để truyền dạy tri thức cho cả 3 chị em chúng con.
Đã và sẽ không còn nữa những giọt nước mắt yếu mềm khi cả nhà ta chia
tay nhau trong trại giam, thay vào đó là niềm tin bất diệt vào lí tưởng
cuối cùng, tin vào những ngày đoàn tụ không xa bố nhé!
Các thế hệ học trò bao nhiêu năm dưới sự dìu dắt của bố xin gửi tới
bố đóa hoa tươi thắm nhất; xin tri ân nhưng công lao dạy dỗ thành tài
của bố.Mong bố luôn lạc quan để vượt qua căn bệnh hiểm nghèo.
Mẹ và chúng con yêu bố!
Con gái, học trò của bố.
Đinh Thúy An
Hình trường THPT Lê Quý Đôn, nơi thầy giáo Đinh Đăng Định đang dạy học trước khi bị bắt.
Lẵng hoa hồng gia đình chuẩn bị để đi thăm thầy Định ngày mai, 20/11. Tới giờ này gia đình vẫn chưa biết có thể vào gặp thầy Định ngày mai hay không.