Lê Diễn Đức
Trong lĩnh vực kinh tế trên báo chí trong nước, có lẽ một trong những từ Việt được nhắc đến nhiều nhất là "tham nhũng".
Nó thường xuyên được phổ cập rộng rãi chẳng khác gì các từ được cập nhật hàng ngày như "cướp", "hiếp", "giết", v.v...
Nền báo chí lá vông (xin lỗi vì ông Bộ trưởng Nguyễn Bắc Sơn khẳng
định không có báo lá cải) tận dụng tối đa các tin giật gân rẻ tiền để
câu khách, không loại trừ cả những tờ của Bộ Thông Tin và Tuyên Truyền
hay của Việt Nam Thông Tấn Xã như Vietnamnet, Vietnam Plus...
Khi tham nhũng đã thanh văn hoá, thành nếp sống, thói quen trong
sinh hoạt, giao dịch và gắn với tất cả những gì có liên hệ tới bộ máy
công quyền thì điều đó chẳng có gì lạ. Ngay cả nơi cần đến tình thương
yêu, bác ái nhất là bệnh viện, từ "tham nhũng" được thay bằng văn hoá
phong bì, thì mơi thấy mức độ khủng khiếp về băng hoại đạo đức của xã
hội. Thì ra người ta phải có tiền mới có thể tồn tại và có cuộc sống
bình thường. Đồng tiền tạo ra mọi giá trị và định lượng các giá trị, là
thước đo chuẩn mực cho mọi thứ.
Nhưng, có một từ khác từ vài năm nay được nhắc nhiều không kém bên cạnh từ "tham nhũng", đó là tự "nợ".
Cái này là hậu quả của cái kia, là tất yếu của một nền kinh tế định
hướng sai, tạo ra cơ hội rút ruột công trình, ăn chia trục lợi. Ngôi nhà
rệu rã nhưng chỉ loay hoay vá víu, chẳng biết xử lý tận gốc từ khâu
móng và rường cột, hoặc biết đấy nhưng cố ý cứ bám víu để moi móc, hoặc
để xây dựng một thứ xã hội chủ nghĩa gì đó mà đến hết thế kỷ này, tức 87
năm nữa, chẳng biết có hay không.
Cả dân tộc bị nắm cổ kéo dài trên con đường bất định đã mấy chục
năm, nay vẫn tiếp tục đi hoài tới một mục tiêu vô tưởng. Với gánh nợ
chồng chất.
Cá nhân, doanh nghiệp tư nhân nợ nần không thể trả thì phá sản, bị
xiết nợ, thậm chí bị côn đồ hành hung, khống chế. Vụ công ty cà phê
Trường Ngân bị đồng loạt các ngân hàng Techcombank, MB, MSB, Vietinbank,
VIB, OCB, Agribank tới niêm kho, uy hiếp, là một trong nhiều ví dụ. Với
tư nhân, chủ nợ thường tự xử, bất chấp pháp luật. Những cá nhân, đơn vị
này chỉ còn biết kêu trời và nợ nần được giải theo luật giang hồ. Nếu
không biết chung chi, có người đỡ lưng, không còn tài sản thế chấp, thì
tan gia sẽ bại sản, có thể mất mạng. Nhưng âu đấy cũng luật đời, có vay
có trả.
Nhưng nếu nói đến "nợ", chỉ cần vào Google tra cứu vớ từ khoá "nợ",
sẽ thấy món nợ của các doanh nghiệp nhà nước thực sự hãi hùng.
Đáng lưu ý là lợi nhuận chỉ tập trung vào một số ít đơn vị, nhiều
doanh nghiệp còn lại rơi vào tình trạng nợ cao, kết quả sản xuất kinh
doanh thấp, thậm chí mất vốn, theo tờ Lao Động ngày 24/11/2013.
Trong ngày 16/01/2013, tại Hà Nội, Thủ tướng Chính phủ đã có cuộc
gặp với lãnh đạo các tập đoàn, tổng công ty nhà nước để trao đổi về kế
hoạch phát triển kinh tế - xã hội năm 2013 cũng như các vấn đề liên quan
đến doanh nghiệp nhà nước.
Báo cáo tài chính hợp nhất, 10 tập đoàn, tổng công ty có tổng số nợ
phải trả là 1.334.903 tỷ đồng, hệ số nợ phải trả/vốn chủ sở hữu bình
quân là 1,82 lần (năm 2011 là 1,77 lần), tổng tài sản/tổng nợ phải trả
là 1,6 lần.
Doanh nghiệp nhà nước còn lại (không kể Vinashin) 27% phần nợ đã
được các tổ chức tín dụng cho cơ cấu lại (ước khoảng 28.300 tỷ đồng) thì
tổng số nợ xấu và nợ cơ cấu lại của khu vực doanh nghiệp nhà nước sẽ
vào khoảng 73.050 tỷ đồng. Tính đến cuối tháng 10, Công ty Mua Bán Nợ
VAMC đã mua hơn 11.000 tỷ đồng nợ xấu của 14 ngân hàng, trong đó, khoảng
70% khoản nợ đã mua thuộc lĩnh vực bất động sản.
Vào ngày 22/11/2013, Viện Nghiên cứu quản lý kinh tế trung ương
(CIEM) và Cơ quan Hợp tác phát triển Đức GIZ đã tổ chức diễn đàn về phục
hồi tăng trưởng, tái cơ cấu - cơ hội và thách thức. Theo đó, dựa trên
số liệu của các cơ quan chức năng, nợ công của VN liên tục tăng, năm
2012 đã lên tới trên 1,6 triệu tỉ đồng (gần 80 tỷ USD). Theo tính toán
dựa trên số liệu 6 tháng đầu năm 2013 với số nợ trên, mỗi quý VN phải
trả nợ gốc và lãi tới 25.000-26.000 tỉ đồng (trên 1 tỉ USD), tương đương
16% thu ngân sách.
Vấn đề của nền kinh tế là không còn là nợ công có ở ngưỡng an toàn
hay không, chính thức 55,4% GDP, thực chất, nếu tính cả nợ nước ngoài
của khu vực doanh nghiệp (chủ yếu là doanh nghiệp nhà nước) và nợ bằng
trái phiếu trong nước khác của doanh nghiệp nhà nước không được chính
phủ bảo lãnh, thì nợ công của Việt Nam vượt con số báo cáo 55,9% có thể
lên đến khoảng 95% GDP.
Với một bộ máy hành chính kép (chính phủ và đảng) quan liêu, gồm gần
1,7 triệu viên chức, năm (2001 - 2012) chi cho hoạt động của bộ máy này
chiếm 55,37% tổng chi ngân sách nhà nước.
Trong vòng vài năm nữa, tới năm 2016, nguồn xuất khẩu dầu khí của
Việt Nam trên 10 tỷ USD, góp 20-25% ngân sách, sẽ cạn kiệt, áp lực trả
nợ ngày càng cao.
Bài toán kinh tế sẽ bị sức ép mạnh, ảnh hưởng trực tiếp đến đầu tư,
xây dựng công cộng. Không biết những dự án lớn chủ yếu từ ODA, như cảng
Lạch Huyện hay sân bay Long Thành, sẽ còn kéo gánh nợ tới đâu.
Quy mô bội chi ngân sách ngày mỗi cao, năm 2012 vẫn ở mức 4,8% (so
với 4,7% năm 2011) và đã được quốc hội phê duyệt nâng lên mức 5,3% cho
năm 2013 tại kỳ họp Quốc hội thứ 6 (11/2013).
Ngoài ra, tiếp tục vay khoản mới trả nợ cũ và phát hành trái phiếu
chính phủ cũng là các biện pháp lúng túng chạy vòng quanh. Trái phiếu
chính phủ và tín phiếu chính phủ phát hành trong năm là khoảng 200.000
tỉ đồng (tương đương gần 10 tỉ USD), đặc biệt là trái phiếu chính phủ
phát hành lên đến 115.000 tỉ đồng (tăng gần 85% so với năm 2011). Người
mua trái phiếu không ai khác là các ngân hàng và tổ chức tín dụng, mà
tiền chủ yếu từ huy động nguồn vốn của dân.
Từ khi ông Nguyễn Tấn Dũng nhận chức Thủ tướng vào năm 2006, đến năm
2010, đã đẩy số nợ của Việt Nam từ 27,86 tỷ USD lên 32,5 tỷ USD. Số
liệu thông kê hằng quý từ Ngân hàng Phát triển Châu Á (ADB) cho thấy, nợ
nước ngoài của Việt Nam ở mức trung bình khoảng 19-20% GDP trong những
năm 2000-2002, đã lên trên 30% trong vài năm gần đây (41,5% GDP năm
2011).
Nói vậy thôi chứ nền kinh tế Việt Nam cũng chưa đến mức sẽ sụp đổ vì
nợ. Đầu tư nước ngoài FDI vẫn đổ vào nhờ giá lao động rẻ. Khoản kiều
hối hơn 10 tỷ USD mỗi năm đã là một món khổng lồ, tiền tươi, thóc thật!
Nhiệm kỳ của ông Nguyễn Tấn Dũng còn hơn hai năm nữa. Thời gian
không còn nhiều, tranh thủ cùng hội cùng thuyền vay mượn cho các dự án,
vơ vét thêm một đống và ra đi yên vị. Đống vỏ ốc mà ông ta cùng các
chiến hữu để lại cho 90 triệu dân mang đi đổ quá lớn.
Và như tiến sĩ Alan Phan viết:
"Con rồng kinh tế Việt Nam sẽ không cất cánh được, ngay cả khi gia
nhập TPP (dự trù vào cuối 2014); vì trọng lực nặng nề của 3 yếu tố:
doanh nghiệp nhà nước, nợ xấu ngân hàng và ngân sách chính phủ. Ngày nào
mà toàn dân còn phải khiêng đỡ các hành lý này, thì ngày đó kinh tế
Việt Nam chỉ nên bàn về mô hình “sống sót” (survival)".
© Lê Diễn Đức - RFA