Ngọc Thu
Nhiều người kêu gọi "hòa hợp, hòa giải" ở trên mạng, mình nghĩ những
người đó có ý tốt, nhưng có lẽ họ chưa hiểu hết nguyên nhân sâu xa của
vấn đề. Thật ra không có sự chia rẽ ở người dân từ hai phía: những người
theo quốc gia với những người theo cộng sản ở miền Nam. Nhất là 38 năm
sau khi chiến tranh kết thúc, người dân cả hai phía đều hiểu rõ cuộc
chiến, họ biết rằng họ chỉ là nạn nhân của cuộc nội chiến huynh đệ tương
tàn, họ cảm thấy đau thương, mất mát nhiều hơn là oán hận hay thù hằn
người anh em của mình ở bên kia chiến tuyến.
Người Việt hải ngoại (đa số là dân tị nạn chính trị) không hề có thù
hằn gì với người dân trong nước, mà trái lại, họ rất quan tâm, lo lắng
cho bà con mình ở quê nhà. Hàng tháng họ giúp đỡ bà con trong nước bằng
cách tích cóp tiền bạc để gửi về, chia sẻ những khó khăn, thiếu thốn với
người anh em mình. Cho nên, giữa người dân với nhau không có gì phải
hòa giải hay hòa hợp. Nếu có, phải là sự hòa giải và hòa hợp giữa “bên
thắng cuộc”, tức chính phủ CSVN với những người ở “bên thua cuộc”.
Không riêng những người Việt Nam, mà các nước trên thế giới đều muốn
nhìn thấy dân tộc Việt Nam hòa giải và hòa hợp. Họ muốn Việt Nam đoàn
kết, xây dựng đất nước giàu mạnh thật sự, để họ không phải tốn tiền giúp
đỡ VN qua con đường viện trợ hàng năm.
Khi chiến tranh chưa kết thúc, Mỹ cũng muốn nhìn thấy VN hòa giải và
hòa hợp sau chiến tranh. Hiệp định Paris đã nhiều lần nhắc tới chuyện
hòa giải và hòa hợp. Hiệp định này có tổng cộng 23 điều, trong đó có 5
điều nhắc tới “hòa giải và hòa hợp dân tộc”. Cụm từ “hòa giải và hòa hợp
dân tộc” đã được nhắc tới 11 lần trong hiệp định này ở điều 8, 11, 12,
13 và 21. Những người soạn thảo Hiệp định Paris có lẽ đã nhìn thấy trước
thời kỳ đen tối sẽ được mở ra ở Việt Nam sau khi Mỹ rút quân về nước và
họ muốn ngăn chặn bằng hiệp định đó, nhưng họ đã thất bại, bởi hiệp
định được ký nhưng chưa bao giờ được thực hiện.
Vậy thì “hòa giải và hòa hợp dân tộc” bằng cách nào? Không thể bằng
cách cứ mỗi năm đến ngày 30/4, “bên thắng cuộc” tiếp tục ôn lại “chiến
thắng lịch sử vẻ vang”, “đánh cho Mỹ cút, ngụy nhào”, “giải phóng hoàn
toàn miền Nam”.
Không thể hòa giải và hòa hợp bằng cách xem chuyện chém giết, bỏ tù,
bắt những người ở “bên thua cuộc” đi “học tập cải tạo” sau chiến tranh
là đúng.
Không thể hòa giải và hòa hợp bằng cách gây sức ép với các nước khu
vực, đập phá các tượng đài thuyền nhân VN ở Pulau Galang, ở đảo
Bidong, ở Melbourne… những tượng đài tưởng niệm các thuyền nhân, đa
số là những người ở “bên thua cuộc” đã bỏ mình trên đường vượt
biển.
Không thể hòa giải và hòa hợp khi cùng là những người chết trận,
nhưng một bên thì được đảng và nhà nước chi rất nhiều tiền để tìm mộ
liệt sĩ, còn một bên thì bỏ mặc với những nấm mồ hoang lạnh vì họ “đáng
chết”.
Blogger Đồng Phụng Việt đã từng viết: “Đau thương, mất mát vốn thuộc
phạm trù không thể cân, đo, đong, đếm nhưng lạ là một số người vẫn
thích, vẫn muốn phân loại chúng. Vì sự phân loại này, có những nỗi đau
không được tôn trọng và những mất mát không được thừa nhận. Mình xem đó
là sự bất nhân, bất nghĩa. Hòa hợp, hòa giải không thể khởi đầu từ bất
nhân, bất nghĩa”.
Mình tin rằng chuyện “hòa giải và hòa hợp dân tộc” ở Việt Nam chắc
chắn sẽ không bao giờ xảy ra nếu Đảng CSVN vẫn còn giữ vai trò lãnh đạo
“toàn diện, tuyệt đối”.
Không nên kêu gọi hòa hợp, hòa giải nữa, bởi những người chịu trách nhiệm chính trong chuyện này sẽ không bao giờ làm theo.
Ngọc Thu