Cà Phê
1. Tâm sự
Tui thường hay tranh cãi với bạn bè tui về chuyện sống chân thật
trong một xã hội như Việt Nam. Nhiều người vẫn nói, thì cái xã hội mình
nó thế, nên ai sống thật thà thì thua thiệt. Nói riết thành thói quen,
ai cũng nghĩ rằng phải chấp nhận mọi thứ tồi tệ ở đây như một sự thật
hiển nhiên. Nhiều khi tui mất hết niềm tin. Thế rồi, thỉnh thoảng tui
lại đọc được những câu chuyện tuyệt vời về những con người tuyệt vời làm
cho tui xúc động. Ví dụ như câu chuyện của Đỗ Mạnh Hà, một “ông bố
lười” bỗng dưng trở nên nổi tiếng bởi bài văn thật thà của con trai anh.
Cậu bé tả “Nhà em có nuôi một ông bố tên là Đỗ Mạnh Hà. Hằng ngày
bố chỉ đi kiếm tiền rồi về nằm ườn ra đấy. Đến bà to nhất vẫn phải làm
việc còn bố là người duy nhất không làm việc. Lúc ăn cơm gọi mấy lần
cũng chưa lên còn bảo đợi tao tí. Lúc ăn cơm xong cả da (gia) đình cùng
dọn bố trả rọn (chả dọn) rồi xuống chát Zalo với học sinh. Em bé còn
phải đút xoài cho bố từ nay em không làm ôxin (osin) nữa. Em rất yêu vừa
chứ không yêu lắm”.
Câu chuyện về bài văn thì chỉ dừng ở mức vui vui ngộ nghĩnh, nhưng
câu chuyện về cách mà Hà dạy con trai mình, và câu chuyện về cách Hà đã
học cách dạy ấy từ cha mình mới thực sự làm tui xúc động.
Cũng như chuyện nhiều người ca thán về những anh cảnh sát giao thông
ăn hối lộ nhưng vẫn hối lộ cho cảnh sát giao thông cho xong chuyện nếu
chẳng may bị bắt, cũng có rất nhiều người thường ca thán về chuyện con
em mình bị bắt làm văn mẫu nhưng cuối cùng cũng không đủ can đảm để
khuyến khích con em mình thật thà với bài văn để có được con điểm cao
cho đạt thành tích nở mày nở mặt. Đỗ Mạnh Hà khác. Anh khuyến khích con
mình sống thật thà, và chẳng hề nề hà gì với chuyện nếu con của mình
điểm số kém vì điều đó. Nếu một ngày kia, khi mà xã hội mình người ta
dám hành động thật sự, thay vì chỉ ca thán nhưng lại hùa theo số đông
sai trái để yên thân mình, để không bị thiệt thòi, thì may ra mới có một
sự thay đổi. Câu chuyện của Hà cho tui niềm tin rằng, có những người
cũng đã hành động, và tui muốn chia sẻ câu chuyện này để những người
cũng đang muốn hành động cho một sự thay đổi biết rằng, họ không cô đơn.
Và tui gọi những người dám hành động là Những kẻ mộng mơ.
2. Và đây là câu chuyện của Đỗ Mạnh Hà
Vài lời gửi các nhà báo, Các báo đã đăng và cư dân mạng ủng hộ ông bố lười nhé.
Đầu tiên mình xin cảm ơn tất cả cư dân mạng về những phản hồi cư dân
mạng dành cho mình và cháu.Xin chia sẻ thật rằng con mình chỉ là một
đứa trẻ hết sức bình thường các bạn ạ.
Các bạn biết không ông bố lười trong mắt trẻ con khác với ông bố lười trong mắt người lớn.
Với mình chắc các bạn không tin nhưng mình là một học sinh cá biệt
từ lớp 1 đến lớp 12 và chưa bao giờ đỗ đại học cả.Cũng chưa bao giờ được
giấy khen của nhà trường.Tại sao mình có ngày hôm nay?
Đó là nỗ lực thoát nghèo. Mình sinh ra và lớn lên trong một gia đình
công chức bố mình là bộ đội mẹ mình cũng là bộ đội. Hai ông bà bị cái
nghèo nó đeo đuổi dai dẳng khi mẹ về chế độ 176 năm 92. Còn bố mình thì
cố gắng trụ lại quân đội và cũng phải từ giã công chức khi tuổi mới 45.
Hai ông bà lăn lộn buôn đủ thứ nhưng cuộc sống vẫn bị cái nghèo khó cào
cấu, cắn xé đến mức khó chịu.Mình lớn lên trong tình thương bao la của
người cha và nỗi khổ dạt dào của người mẹ.Mình rất nghịch và luôn thích
đánh nhau để thỏa mãn cái căm hờn khi đứa trẻ nào đó chê là đồ nhà bán
Than đen nhẻm(than tổ ong). Mỗi lần như vậy Bố mình lại ân cần vỗ về dạy
dỗ, thậm chí đánh rất đau sau đó ôm mình vào lòng và nói “ Bố xin lỗi
con” Bố dạy mình tất cả và luôn cho mình cái tự do ngôn luận. Mình luôn
có quyền nói ra những gì mình thích.Hết lớp 9. Bố hỏi “ Con có đi học
nữa không? hay đi học nghề”vì mình học rất dốt và nghịch. Mình bảo tùy
bố và Bố lại lặn lội đi tìm cô giáo dạy toán cho mình. Mình đỗ cấp ba
Xuân Đỉnh vào lớp A đàng hoàng ngày báo điểm Bố thịt một con Ngan rất to
và khao cả nhà. Mình vào cấp 3 với hành trang chả có gì. Mình lại đua
đòi bạn bè và học rất dốt “. Vẫn Bố các bạn ạ. “ Con có muốn học nữa
không hay về học nghề lái xe bố dạy”Mình bảo không con thích đạp xích lô
chở Than giúp mẹ cơ. Ba năm mình làm nghề đạp xích lô và năm 12 mình
thi thử tốt nghiệp toàn trường mình bị trượt tốt nghiệp. Lần thi thật
may quá đỗ.
Mình trở về với nghề đạp xích lô tại 165 Đường Lạc Long Quân và một
lần tình cờ mình đi chở Than thuê mình đã gặp được một cô giáo. Cô đã
nói nhiều với Bố và Bố cũng phân tích cái khổ cái nghèo như thế nào rồi
Bố Mẹ mình đi theo mình từng bước từng bước, dạy mình mọi thứ. Và ngày
nay mình đã trở thành một cán bộ khoa học kỹ thuật có học vị cao khá
đàng hoàng. Cũng vì những bước đi liêu xiêu dưới ánh nắng chói chang.
Những lúc hai Bố con và mẹ cùng nhau ngụp lặn dưới bùn đen để móc từng
xô bùn bẩn mang về nhào Than sau đó đóng thành tổ ong đem bán kiếm từng
đồng cho mình đi học. Mình thấy sao mà đau đớn thế. Mình thù cái nghèo
mình yêu cái chân thật của Cha Dạy. Bố bảo Cha mẹ bao năm phục vụ quân
đội chỉ vì trong sạch thật thà nên nghèo con ạ.Thật thà không phải ngu
đâu con nhé. Thật thà là điểm đáng yêu của con người đấy nhé. Và Bố tin
rằng Bố làm gì cũng sẽ thành công, Nhưng biết không?. Thật thà + thời
gian= Thành công chậm chạp có khi hết cuộc đời vẫn chưa đi qua được dấu
bằng. Bố là thế! Mẹ là vậy!. Mỗi khi đi làm về bố thường mua cho chai
Nếp Ga như kiểu cocacola bây giờ ý mà Bố mình phải cho xuống bể nước cho
mát.Buồn lắm… .Nên mình luôn cố gắng từng ngày và yêu kinh doanh, mình
mơ ước và bảo bố. Bố mẹ bán Vàng đen thì sau này con sẽ biến nghề này
thành Vàng thật bố đợi mà hưởng thành quả của con nhé. Câu nói đó khi
mình 18 tuổi khi nói mình ngụp lặn dưới sông tô lịch để móc bùn nhào
than. Sau 17 năm mình đã thành đạt và cùng những gì tài năng bố dạy như
võ thuật, bơi lội,nấu ăn, kỹ năng giao tiếp, nhạc cụ…vvv cộng với mình
kiếm được số tiền không hề nhỏ so với tuổi của mình. Giờ đây mình đã có
hàng chục cái nhà mỗi cái trị giá hàng chục tỉ đồng thì Bố đã bỏ mình đi
tự lúc nào. Còn mẹ mình cũng đang dần bỏ mình đi đối chọi với bệnh hiểm
nghèo do lao lực làm nhiều quá để nuôi hai anh em mình ăn học.
Vì thế cho nên các bạn biết không. Cái nghèo đã cướp đi ông Bố của
Mình và Bà Mẹ của mình đến nơi rồi. Ký ức còn lại chỉ là những trưa hè
nắng 40 độ thì người ta ngồi mát còn gia đình mình thì ngụp lặn dưới
sông Tô Lịch bẩn nhất Hà Nội để móc từng xô bùn bẩn về nhào Than đóng
thành than tổ ong để bán. Nhưng đầy tiếng cười… .cười để quên đi cái
khổ, cười để tin vào ngày mai.Cười để luôn tin rằng mình sẽ thành đạt.
Cho nên đến bây giờ mình có con mình luôn tôn trọng con và mong con
giống mình giống ông Nội. Thật thà, dũng cảm, có sao nói vậy không được
nói dối.. Có tài đến đâu hưởng đến đó và phải luôn cố gắng hết sức mình
và răn con rằng như Bố mình răn dạy mình. Cái gì Bố sai dù là nhỏ nhất
thì con nên sửa, cuộc đời con người được sinh ra và lớn lên, mất đi
không được lâu đâu. Nên phải sống và phát triển theo đúng lứa tuổi. Như
Bố dạy con không nên áp đặt mình vào người khác và bắt người khác làm
theo ý mình. Mà con phải cố gắng làm theo người khác có chỉnh sửa theo
tính cách của mình để hoàn thiện hơn. Nên tại sao mình luôn muốn con
mình là Bạn của mình và không muốn con dấu mình cái gì cả. Mọi việc đều
có cách giải quyết.Mình hiểu họ mình sẽ giải quyết tốt hơn. Mình làm
việc rất chăm chỉ một ngày của mình thường từ 5 giờ sáng và kết thúc vào
lúc 2 h sáng. Không rượu bia, không thuốc lá, không gì hết. Chỉ biết
kiếm tiền để cho con mình đỡ khổ và luôn là người bạn để con noi theo
bố.
Mình viết vài lời không có ý biện hộ như một số bạn phản hồi là mình
phải thay đổi nọ kia. Nhưng các bạn cứ xem học sinh, đã từng học mình
phản hồi thì biết. Hay bạn nào có điều kiện về 165 phố Lạc Long Quân hỏi
về quá khứ và hiện tại của mình mình thấy mình không hề xấu hổ mà mình
còn chăm chỉ hơn tất cả những người bạn đồng tuổi học cùng mình. Nên tại
sao vợ mình rất vui khi có mình bên cạnh là thế.
Mình dạy con mình sự dũng cảm,thật thà,tự lập,và phong cách nhẫn
nhịn của người Nhật,mạnh bạo làm kinh tế tham vọng của người Mỹ,lãng mạn
của người Pháp, cái đẹp của người Ý, Chuẩn mực của người Thụy Sỹ, tình
yêu bất diệt và đẹp như mơ của người Nga,sự khôn khéo và tinh thần dân
tộc yêu thương giống loài, của người Việt Nam và đặc biệt hơn nét thanh
lịch lịch lãm của Người Hà Nội.Chứ mình không dạy cháu làm văn cho hay
để được điểm cao hay học cho tốt để đứng lên đầu người khác cầm phong
bì, hay quát mắng kẻ hèn, coi thường người yếu, đứng nhìn người lâm nạn
thấy cướp thì im, thấy bất bình thì né chỉ bo bo cho bản thân mình.
Do đó cần làm quân tử thì phải lo được cho mình rồi mới lo cho người
khác. Trên phải thông thiên văn, dưới phải tường địa lý, trà dư tửu
hậu, đàm đạo văn chương. Chứ không dạy con theo kiểu khuôn mẫu mặc định.
Sống thế thì phí lắm.