Dương Hoài Linh
Với thu nhập bình quân đầu người $1,540/năm, 11 tỉ USD nuôi được
7.142.800 người ăn rồi đi chơi không, chiếm khoảng 1/10 dân số Việt Nam.
Một bệnh viện với đầy đủ thiết bị hiện đại, khoảng 1.000 giường bệnh có giá 100 triệu USD/cái, 11 tỉ có thể xây được 110 cái.
Một trường học khang trang với 100 phòng học có giá $20 triệu/cái 11 tỉ có thể xây 550 cái.
Một cây cầu chắc chắn, thẩm mỹ, hiện đại có giá $50 triệu/chiếc 11 tỉ có thể xây 220 cái.
Một km đường cao tốc ở Việt Nam tốn $12 triệu/km, Trung Quốc $5
triệu/km, Mỹ $4,5 triệu km. Lấy giá ở Việt Nam 11 tỉ có thể làm 916 km.
Theo giá ở Mỹ có thể làm 2.444 km.
Một căn hộ chung cư trung bình ở Việt Nam có giá 1 tỉ VND tức $50.000, $11 tỉ có thể xây dựng 220.000 căn hộ.
Giá lương thực $430/tấn, $11 tỉ có thể mua 25, 58 triệu tấn.
Vài con số sơ khởi để các bạn thấy giá trị của con số 11 tỉ. Đây là
số tiền viện trợ không hoàn lại của Việt Kiều mà người ta quen gọi là
"kiều hối". Số tiền được chắt ra từ mồ hôi, nước mắt và cả máu của những
người con nước Việt lang bạt trên khắp thế giới. Chỉ tính riêng trong
mười năm gần đây số tiền đó đã lên đến cả 100 tỉ Mỹ kim. Tất nhiên nó
được gởi cho thân nhân của họ nhưng sự chi dùng của những người này đã
đem đồng tiền ấy hòa vào huyết mạch của cả nền kinh tế đất nước.
Kiều hối thường được gởi để nuôi người già và những người mất khả
năng lao động ở Việt nam. Những người mà ở các nước như Mỹ, Châu Âu
thường phải dành một ngân sách nhà nước để lo việc ăn ở cho họ đến cuối
đời. Ở Việt Nam "kiều hối"đã làm thay điều đó. Như vậy phải nói rằng
chính phủ Việt Nam đã gần như được cho không một khoản viện trợ đều đặn
hàng năm không phải trả lãi. Nó khác với vốn vay ODA có lãi suất, kèm
theo điều kiện phải mua hàng của các nước cho vay để xây dựng cơ bản. Nó
cũng khác với các khoản vay từ các ngân hàng lớn trên thế giới"đời này
trả không xong, đời con đời cháu phải trả". Nếu chính phủ dành khoản
tiền này cho xây dựng, mỗi năm một hạng mục thì sẽ có biết bao bệnh
viện, trường học, cầu đường, nhà cửa... được xây trong mười năm qua.
Nhưng thực tế trẻ em đi học bằng gì? cô giáo qua sông bằng gì? mỗi
giường bệnh chứa bao nhiêu người? trường học làm bằng gì? Chắc không cần
nói nhiều.
Trên thực tế "kiều hối" chảy vào bất động sản, tạo ra một thị trường
địa ốc với giá cao ngất ngưởng, rồi hình thành một tầng lớp tư sản mới
"tiền đông như quân Nguyên". "Kiều hối" làm cân bằng cán cân thương mại
mậu dịch, khiến cho doanh nghiệp nhà nước tha hồ lỗ mà chẳng hề hấn gì,
để biến Vinalines, Vinashine, ụ nổi... thành chuyện nhỏ. Có khi "kiều
hối" cũng biến thành "ngoại tệ" cho những chuyến công cán nước ngoài của
các quan, chi trả cho học phí du học của các thái tử, công chúa, hoặc
biến thành siêu xe, du thuyền, mỹ phẩm hàng hiệu đắt tiền mà các quan
dành tặng cho bồ nhí... Trước đây thời bao cấp các quan có thắp đuốc
cũng không tìm đâu ra tờ 100 đô, nay thì nhờ "kiều hối" các quan có thể
thoải mái dùng nó để thắp đuốc tìm giày cho người đẹp trong hộp đêm.
Nếu biết rằng trước 1975, mỗi năm miền Nam chỉ cần từ 700 triệu đến 1
tỉ đô la Mỹ tiền viện trợ để tạo ra một xã hội phồn thịnh, trong đó
người nông dân với chính sách "người cày có ruộng" không những dư ăn mà
còn đủ để nuôi "Việt Cộng nằm vùng" thì hiện tại cho dẫu đồng đô la có
mất giá 10 lần, 11 tỉ đô cũng không phải là con số nhỏ. Số tiền đó đa số
đến từ Mỹ và Châu Âu, nơi mà bọn"phản động" gấp nhiều lần các "khúc
ruột ngàn dặm". Thế nhưng... dù không muốn, dù gián tiếp chúng vẫn đang
vỗ béo cái chính quyền đang ngày đêm coi họ là "thế lực thù địch".
Bởi vậy, đôi lúc ngẫm nghĩ cũng thấy buồn cười. Mỗi Việt Kiều về thăm
quê đều được dẫn tham quan các công trình "thay da đổi thịt" được "vay
một nửa, ăn một nửa" từ vốn nước ngoài đang mọc lên hàng ngày trên mọi
miền đất nước, để thấy rằng "Ơn Đảng, ơn Bác, ơn cách mạng" đất nước đã
đổi mới hiện đại như ngày hôm nay.
Có biết đâu rằng, giá như...
Đất nước chỉ toàn bọn "phản động" thì chỉ với 11 tỉ hàng năm.... Việt
Nam đã có hàng trăm bệnh viện vĩ đại, hàng nghìn trường học tiện nghi,
hàng nghìn km xa lộ thêng thang, hàng trăm cây cầu nổi tiếng và cả những
chuyến tàu điện cao tốc.
Tiếc rằng tất cả vẫn chỉ là giá như...