Thục Quyên
Hôm nay là ngày thứ 86 kể từ khi China tự tung tự tác, ngang nhiên
cắm giàn khoan Haiyang Shiyou 981 và đưa cả tàu quân sự vào sâu trong
vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa Việt Nam, thản nhiên đuổi bắt,
đâm chìm tàu bè của ngư dân Việt. Máu đã đổ, người Việt đã chết.
Ngày thứ 76, China đã di chuyển giàn khoan này và bộ ngoại giao của
họ kèm ngay tuyên bố khẳng định thế giới không nên nhầm lẫn xem việc di
chuyển giàn khoan HS–981 là một động thái rút lui, và đồng thời tiếp tục
ngang ngược tuyên bố quần đảo Hoàng Sa là của họ.
Haiyang Shiyou 981 sẽ cắm ở địa điểm mới nào, vì những lý do gì đã
đổi vị trí, âm mưu bành trướng của Bắc Kinh sẽ tiến triển ra sao, theo
chiều hướng nào, đều là những câu hỏi mà Việt Nam hoàn toàn không có khả
năng nắm vững câu trả lời.
86 ngày người Việt trong và ngoài nước xao động, phân tích, trích dẫn, bàn cãi, góp ý. Quan chức thì câm lặng hay tùy lúc mà "tát nước theo mưa" phát biểu hùng hồn.
Nhưng điều chắc chắn duy nhất và là điều quan trọng nhất mà dân tộc Việt Nam phải nhìn thấy, hiểu, và lo lắng: Chúng ta vẫn hoàn toàn nằm trong thế bị động.
Giáo Sư Carlyle Thayer thuộc Học viện quốc phòng Austria đã tóm tắt tình trạng trong một câu nói đơn giản “Nếu Trung Quốc muốn đặt giàn khoan ở đó vô thời hạn thì Việt Nam cũng không làm gì được”.
Chuyện Biển Đông và giàn Khoan Haiyang Shiyou 981 là chuyện chủ quyền
đất nước, phải giải quyết trên bình diện quốc gia với quốc gia, do đó
những lực chính nằm trong tay các chính phủ. Nhà cầm quyền Bắc Kinh mưu
tính thâm hiểm ra sao, dân Việt Nam không thể biết là điều dĩ nhiên,
nhưng nhà cầm quyền Việt Nam đã, đang và sẽ làm gì thì chúng ta có biết hay không?
"Ta là ai" nếu không nắm vững thì lấy gì để phòng thân mà hòng làm chủ tình hình, đối đầu với giặc?
86 ngày đằng đẵng, dân Việt đã làm gì để tìm hiểu và định rõ tình
trạng đất nước hầu nắm vận mạng dân tộc trong tay? Tình trạng và khả
năng chống cự của chúng ta có thay đổi chút nào không?
Mịt mù!
Cách đối phó nguy cơ quốc gia mất chủ quyền của nhà cầm quyền Việt Nam.
Ngày 3/7, trong chương trình quốc hội tiếp xúc với cử tri thị xã
Quảng Yên và Thành phố Uông Bí, ông Phó Thủ tướng Phạm Bình Minh đã tóm
tắt việc làm của nhà nước Việt Nam trong những ngày tháng qua một cách
rất tiêu biểu:
"Đảng và Nhà nước đã thực hiện các biện pháp đấu tranh chính trị - ngoại giao ở mức cao nhất, 3 lần gửi công hàm lên LHQ phản đối hành vi của Trung Quốc, tổ chức 5 cuộc họp báo quốc tế, sử dụng tất cả các kênh để đấu tranh… với mục tiêu giữ vững chủ quyền an ninh, môi trường hòa bình, phát triển quan hệ với các nước để bảo vệ chủ quyền và phát triển đất nước."
Chúng ta hãy ghi nhận rõ ràng và đứng đắn các sự kiện Phó Thủ tướng
Phạm Bình Minh nêu ra để đừng bị lạc hướng bởi những thông tin giật gân
hằng ngày.
Đúng như ông Minh nói, trước hết là Đảng. Đảng Cộng Sản trước sau vẫn
là trên hết. Quyết định, hành động và chịu trách nhiệm. Người dân phải
sáng suốt để hiểu: bất kể ai, im lặng trốn tránh hay tuyên bố rôm rả,
thì cũng chỉ là những nước cờ của Đảng. Một mê hồn trận làm người dân
chóng mặt, bó tay trước những mưu lược của giặc, trong lúc đáng lý chúng
ta cần dồn hết sức bình sinh để chống lại những thủ đọan khủng khiếp
của China.
Đảng và nhà nước đã thực hiện các biện pháp đấu tranh chính trị -
ngoại giao ở mức cao nhất có nghĩa là họ đã làm tất cả những gì họ muốn
và có khả năng làm. Đảng và nhà nước xác nhận không thể làm hơn những gì
đã làm cho tới ngày hôm nay. Vậy trách nhiệm của những người Việt còn
muốn tranh đấu chống ách xâm lăng của Bắc Kinh là nhận định rõ ràng
những việc làm và khả năng của đảng Cộng sản và nhà nước Việt Nam.
Vấn đề của Việt Nam không phải chỉ vỏn vẹn là giàn khoan ở hay đi, mà vấn đề là Tại sao China lại tin tưởng Việt Nam sẽ không dám và không thể chống cự khi bị họ xâm lấn?
Công hàm của Thủ tướng Phạm Văn Đồng họ đã có trong tay từ năm 1958.
Vậy còn có những điều kiện thuận lợi nào khác để China ngày nay chắc
bước như vậy?
Hơn 40 năm qua nhà nước Việt Nam đã làm gì khi ngư dân Việt Nam bị
cấm bén mảng đánh cá tại không gian biển đảo ở Hoàng Sa? Khi ngư dân
Việt bị đánh đắm tàu, bắt giam, hành hạ vô nhân đạo, giết chết đòi tiền
chuộc xác, hoặc phải ký những bản viết tiếng Trung Hoa thừa nhận đã vi
phạm không gian chủ quyền của China thì Đảng Cộng sản và nhà nước Việt
Nam đã làm gì, nói gì để bảo vệ dân? Tuyên bố gì trước công luận quốc
tế?
Hay cho tới ngày giàn khoan Haiyan Shiyun 981 xuất hiện chỉ là một sự
tảng lờ trước lời kên cứu của ngư dân, và khi không còn có thể ém nhẹm
tin tức thì kiêng nể không dám cả nhắc đến tên thủ phạm? Những danh từ "tàu lạ", "máy bay lạ", "tàu mang cờ nước ngoài" đã đi vào lịch sử để đánh dấu khả năng và tinh thần trách nhiệm của Đảng Cộng sản và nhà nước Việt Nam hiện nay.
Chính thái độ không phản kháng ròng rã 40 năm này đã là sự mời chào
China toàn quyền hành xử trên vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, chính
sự né tránh loan tin, đã là tín hiệu chính thức của đảng CS và nhà nước
Việt Nam "sẽ chấp nhận và tuân thủ" gởi tới China.
Yếu tố bất ngờ duy nhất cả đôi bên không đề phòng là mức quyết liệt
phản đối của dân tộc Việt. Bất ngờ và vũ bão nếu so sánh với thái độ thờ
ơ và cam chịu, cũng một phần do thiếu hiểu biết, đối với tình trạng mất
đất tại vùng biên giới, mất rừng, núi, mỏ ngay trong lòng đất nước, và
sự nô lệ kinh tế trong suốt khoảng thời gian được ru ngủ với "ổn định chính trị, phát triển làm ăn, xây dựng đất nước".
Đảng CS và nhà nước Việt Nam loay hoay cắt nghĩa về công hàm của ông
Phạm Văn Đồng với thế giới nhưng Đảng CS và nhà nước VN cắt nghĩa sao
cho hiệu lực về những tài liệu sách giáo khoa địa lý của Việt Nam Dân
chủ Cộng hòa do chính Bộ Giáo dục in vào năm 1974, trong đó có nói đến
các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa theo các tên gọi Trung Quốc, và cũng
các tài liệu đó diễn tả các quần đảo này như thuộc về China?
Những điều kể trên không mới mẻ gì, nhưng giá trị quyết định của
chúng trong cuộc tranh đấu giành lẽ phải trước công luận thế giới của
Việt Nam không giảm mức quan trọng theo thời gian và là những sự kiện
đang được China đưa ra trước LHQ mà nhà nước Việt Nam chưa trả lời được
thích đáng.
Ông Phạm Bình Minh nhắc tới ba lần gởi công hàm lên LHQ.
Vào kiểm soát hư thực tại trang nhà của Phái Đoàn Thường Trực của Việt Nam tại LHQ (http://www.vietnam-un.org/en/vnun.php?cid=33)
thì có thể thấy thư chính thức đầu tiên của Việt Nam gởi cho LHQ là vào
ngày 8-06-2014 (mặc dù được để ngày viết là 7-06-2014 và thực sự ngày
11-06 mới tới nơi) sau khi bộ ngoại giao China vừa trưng bằng cớ kết tội
Việt Nam và đã được người đại diện China tại LHQ Wang Min chuyển ngay
đến Tổng Thư Ký Ban Ki Moon "(Việt Nam đã)... ngăn trở mạnh mẽ một
cách bất hợp pháp các hoạt động của Trung Quốc. Những hành động như vậy
làm ảnh hưởng đến tự do lưu thông và an toàn hàng hải tại vùng biển này,
gây thiệt hại cho hòa bình và ổn định trong khu vực".
Người dân Việt cần đòi hỏi Đảng CS và nhà nước Việt Nam trả lời rõ
ràng tại sao có sự chậm trễ này? Một chậm trễ đã đẩy Việt Nam từ thế chủ
động vào thế bị động.
Hơn một tháng sau khi lãnh hải bị xâm lấn mới đưa ra LHQ! Đây là âm mưu gì hay là vấn đề khả năng?
Cũng cần biết trong bản báo cáo chính thức của Việt Nam gửi LHQ ngày
7-07-2014, Việt Nam cho biết kể từ ngày 2-05-2014 đã 30 lần dùng mọi
phương tiện liên lạc để yêu cầu China họp bàn về vấn đề giàn khoan
HS981.
Trong bức thư của Phái đoàn Thường trực Việt Nam tại LHQ đề ngày
4-05-2014 gửi Phái đoàn Thường trực China tại LHQ, Việt Nam vẫn giữ vững
mong muốn được giải quyết song phương vấn đề, không hề "phát triển quan hệ với các nước để bảo vệ chủ quyền" như ông Phạm Bình Minh tuyên bố.
Việt Nam coi trọng quan hệ hữu nghị và hợp tác chiến lược toàn diện với Trung Quốc và sẵn sàng giải quyết một cách hòa bình mọi tranh chấp và khác biệt liên quan đến vấn đề trên biển giữa hai nước thông qua đàm phán song phương.
Thêm điều lạ là không những hiện tượng trích dịch từ các báo ngọai
quốc qua các báo lề phải Việt Nam đầy sai lầm và bịa đặt, ngay cả trang
nhà chính thức của Phái đoàn Thường trực của Việt Nam tại LHQ tiếng Việt
và tiếng Anh cũng khác nội dung nhau một trời một vực. Thí dụ bản tiếng
Anh đăng bài phát biểu của tướng Phùng Quang Thanh tại hội nghị
Shangri-La cuối tháng năm vừa qua chỉ thấy oai hùng buộc tội China mà
chẳng thấy nhắc tới "tình anh em, xích mích trong gia đình" chi cả.
"Tất cả các kênh để đấu tranh đã được Đảng CS và nhà nước Việt Nam sử dụng"
như ông Phạm Bình Minh nói là như vậy. Thêm vào là sự lặng câm của ông
Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng và ông
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, là lời tuyên bố xôm tụ của Thủ tướng
Nguyễn Tấn Dũng kịp thời để giải tỏa tâm lý người dân, vuốt ve sĩ diện
dân tộc. Trong khi mọi sự quyết liệt chỉ thấy được đem ra để đối đầu với
chính những người dân Việt biểu tình bất bạo động, công khai chống bành
trướng Bắc kinh.
Những người này đang bệnh hoạn, mòn mỏi chờ chết trong các nhà tù Việt Nam!
Cách đối phó nguy cơ quốc gia mất chủ quyền của người dân Việt
Khả năng tập trung vào những điều quan trọng là một năng lực rất
mạnh, có lẽ quan trọng nhất trong một đất nước mà con người liên tục bị
thông tin không trung thực thao túng.
Đứng trước mối nguy ngoại xâm và để hoạch định một chương trình chống
cự có hiệu quả, tiên quyết là định rõ sức mạnh và vị trí cùng thế đứng
của mình, rồi mới tới của đối phương. Sự èo uột ngày hôm nay của Việt
Nam không từ thực tế Việt Nam là một nước nhỏ đối đầu với một China
khổng lồ vì thực tế này đã có từ ngàn xưa và ông cha ta đã chứng minh có
cách để đối trị. Sự èo uột là do dân Việt đã chấp nhận giao vận mạng
dân tộc cho trí thông minh, sự đạo đức và khả năng của một nhóm người
quá nhỏ là đảng Cộng Sản. Nguy hiểm hơn nữa là người dân Việt đã chấp
nhận hay cả không cần lưu tâm tới những quyết định trên sự sinh tồn của
dân tộc mà Đảng Cộng Sản Việt Nam không những toàn quyền quyết định mà
còn giữ bí mật tuyệt đối cho tới ngày hôm nay, vì "bí mật" chính là sức
mạnh của họ.
Sự èo uột là do thói quen than vãn, khao khát nhưng không có khả năng
giải quyết bằng hành động. Vài chục ngàn bài viết rủa xả nhà cầm quyền
là hèn nhát, bán nước, không bằng hành động cùng nhau đổ ra đường, cương
quyết đòi nhà cầm quyền tường trình, rõ ràng và với chứng cớ, không
những về Thỏa thuận Thành Đô mà về tất cả những thỏa thuận, nhượng bán
quyền lợi, đất đai của Việt Nam cho China hay cho các nước khác. Đó là
quyền và bổn phận của người dân Việt phải biết chuyện gì đã và đang xảy
ra cho mình và con cháu mình. Trách nhiệm đòi hỏi và luật pháp cho phép.
Phải biết rồi phải chủ động quyết định có chấp nhận hay không?
Chỉ cần một chút thiện chí và tổ chức là có thể trong vòng vài tuần
lễ có được một tấm bản đồ những nơi China đã đem người đến cư trú trên
lãnh thổ Việt Nam và con số ước lượng những nhóm người này. Sợ bị ngoại
xâm mà không ai nắm vững sự hiện diện của những đoàn ngoại nhân này thì
một mai nước có mất e rằng còn bị thế giới xếp dân tộc mình vào loại
thiếu trí khôn. Nói rằng đó là việc của nhà cầm quyền, rất đúng. Nhưng
nhà cầm quyền đã không làm bổn phận của họ thì dân phải giải quyết, bằng
cách này hay bằng cách khác, như nhiều dân tộc khác đã làm.
Bằng chứng là trong vụ giàn khoan HS 981, Đảng CS và nhà nước Việt
Nam e dè thần phục trước sự hung hãn của China, nhưng khi người dân
cương quyết tỏ ý chí thì cả hai đảng CS anh em Tàu-Việt đều hiểu rằng
phải tính con đường khác. Nhà cầm quyền China cũng phải nhận thấy chửi
rủa nhóm cầm quyền CSVN là vô ơn bạc nghĩa thì những người này cũng
không thể đi ngược lại quyền lợi của dân tộc Việt Nam trong thanh thiên
bạch nhật.
Con đường mới, sau khi giàn khoan HS981 đổi vị trí, là trở về con đường cũ "đàm phán song phương" trong bí mật, con đường từng đem biết bao lợi lạc cho China cho tới ngày nay.
Vẫn những người cũ, mưu đồ cũ, cách thức cũ.
Liệu người dân Việt có lại ngoan ngoãn làm con cá nằm trên thớt, hớp từng hớp không khí cuối cùng?
Liệu người dân Việt có cấp thời hành động để Việt Nam bắt lại thời
điểm cùng với Mỹ và các nước ASEAN thương lượng với China? Hay chịu chết
chờ thời điểm đàm phán China-Mỹ trên đầu dân tộc?
Thục Quyên