Tôi xin gửi đến bạn đọc trang Blog của Dân luận bài dịch mới của dịch giả Dương Danh Dy (lược dịch) để độc giả tham khảo về cuộc chiến tranh biên giới 1979.
Bài được đăng trên BVN ngày 27/2/11.
Nguyễn Nghĩa.
Vì sao không chia cắt Việt Nam, thương vong khi rút về lớn hơn khi tấn công?
Dương Danh Dy (lược dịch)
Nhà nghiên cứu Trung Quốc Dương Danh Dy vừa lược dịch bài viết mới nhất của Trung Cộng phân tích về những bài học rút ra từ cuộc tấn công đại quy mô trên toàn tuyến biên giới để xâm lăng Việt Nam, trong cái mà họ gọi là “Đánh trả tự vệ” (Tự vệ phản kích).
Bài báo này thực sự là một bản tuyên bố hùng hồn, phơi bày cái bộ mặt đạo đức giả của Trung Cộng phủ nhung với những lời ngon ngọt “Bốn tốt” và “Mười sáu chữ vàng”, ru ngủ được một số người Việt Nam nhẹ dạ, và tiếp tay cho bọn bán nước Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc thời nay.
Chúng ta thấy gì qua bài viết này?
Trước hết, chúng ta thấy mức độ lươn lẹo của bọn đế quốc Trung Cộng đã vượt xa tất cả các đế quốc đàn anh trong lịch sử thế giới và tất cả các triều đại phong kiến Đại Hán trong lịch sử Trung Hoa. Tất cả các đế quốc đàn anh và các triều đại phong kiến Đại Hán đều tuyên bố công khai trước thế giới về các cuộc chinh phạt của họ. Còn bọn đế quốc Trung Cộng thì luôn luôn cao giọng bù lu bù loa, cào … “mồm” ăn vạ, là họ “đánh trả Việt Nam” là để tự vệ. Thật là hết sức hài hước: Việt Nam là một đất nước quá nhỏ bé, lúc nào cũng cố gắng cầu hòa bên cạnh tên đế quốc Trung Cộng đứng lừng lững như ông hộ pháp trước cổng chùa. Việt Nam đâu dám lấn chiếm đất đai của họ?
Ngược lại chính họ, chính những tên đế quốc Đại Hán thuộc đủ các triều đại, đều tham ăn tục uống, đã có cả lịch sử ngàn năm xâm lăng Việt Nam, đã hàng ngày hàng giờ lấn chiếm từng tấc đất và biển đảo của Việt Nam bằng những thủ đoạn từ trắng trợn đến đê hèn nhất, đã xúi giục Pôn Pốt đánh phá, tàn sát dân lành suốt vùng biên giới với Việt Nam, buộc Việt Nam phải đánh trả cho chúng đại bại, hơn nữa chính Trung Quốc cũng nhân dịp này đã “tạo cớ” cho quân đội Việt nam tiêu diệt một chính phủ cộng sản diệt chủng tàn bạo nhất trên thế giới này.
Từ trước đến nay, người Việt Nam vẫn tin Đặng Tiểu Bình nói thật, rằng Trung Cộng “chỉ muốn” … “Dạy một bài học cho Việt Nam”, về tội Việt Nam đã tiễu trừ tên tay sai Pôn Pốt của Trung Cộng… Thì ra không phải vậy. Bài báo này đã nói toẹt ý đồ sâu xa của Trung Cộng, đó là Trung Cộng muốn chiếm đóng Việt Nam, muốn chia cắt lâu dài Việt Nam để trị, muốn thiết lập một thuộc quốc Việt Nam, hoặc chí ít là một miền Bắc Việt Nam tay sai của Trung Cộng… Nhưng, cũng qua bài báo, bọn Trung Cộng cũng đã đau đớn nhìn nhận, cuộc chinh phạt Việt Nam lần này đã bị quân đội Việt Nam đánh cho đại bại, và chính chúng đã bị nhân dân Việt Nam phỉ nhổ và góp phần cùng với quân đội đánh cho chúng những đòn ô nhục ê chề.
Chúng ta không thể kể hết những thủ đoạn tinh vi của bọn đế quốc Đại Hán cộng sản trong suốt những năm vừa qua, từ trắng trợn tấn công biển đảo của Việt Nam, đến lén lút di chuyển cột mốc, lẳng lặng kéo dài đầu mối đường sắt của Trung Cộng qua biên giới khi “giúp” Việt Nam phục hồi đường sắt sau chiến tranh, đến “mượn” đất chôn mồ mả bố mẹ ông cha của chúng, rồi tuyên bố xanh rờn: “Mộ Hán Tặc ở đâu, đất của Hán Tặc ở đó”…
Đương nhiên, người Việt Nam không thể nào kể hết những thủ đoạn kinh doanh bẩn thỉu nhằm triệt phá kinh tế của Việt Nam, như mua rễ hồi để triệt phá rừng hồi, mua móng trâu để tiêu diệt sức kéo của nông dân nghèo, mua chè chặt xô phơi vàng để nông dân triệt phá đồi chè v.v., và xuất sang Việt Nam những sản phẩm độc hại, nhằm làm suy yếu sinh lực và nòi giống Việt Nam.
Thế mà, thật là nực cười, khi chúng ta đọc được những lời sau đây của bọn đạo đức giả Trung Cộng: “Khi quân đội chúng ta (Hán tặc) gần gũi và yêu mến dân chúng Việt Nam”, … Trời ơi, những ai đã chứng kiến cái thời Trung Cộng kéo quân sang định xâm chiếm Việt Nam dưới chiêu bài giúp Việt Nam “làm đường” phục vụ chiến tranh, thì đều rõ chúng đã “yêu mến dân chúng Việt Nam” đến mức độ nào (!)… Đến khi người Việt Nam nhận ra bộ mặt xâm lăng bẩn thỉu của chúng, cụ Hồ Chí Minh đã khéo léo cảm ơn Trung Cộng để mời chúng về nước, thì bọn quân đội ấy đã “yêu mến dân chúng Việt Nam” đến mức đập phá hết mọi đồ ăn thức dùng ở những nơi chúng chiếm đóng… Những thứ như bể nước, thùng tôn, … không đập phá được thì chúng hùa nhau tụt quần xả ra những thứ không thể thối tha hơn được để tỏ lòng “yêu mến dân chúng Việt Nam”… Nhưng cũng thú vị là, chỉ ngay vài dòng sau đó, tác giả bài báo đã không thể không thừa nhận: “Dân chúng Việt Nam thù địch Trung Quốc…” (đi xâm lược nước người mà lại muốn người yêu mến mình, khôi hài đến thế là hết cỡ), và đã … “tìm cớ hạ thủ quân đội Trung Quốc, và số quân đội Trung Quốc bị hy sinh bởi phương thức này không thể đếm được…”. Và tác giả bài báo phải ôm hận thốt ra một lời thảm hại: “Có đau thương không?”
Đúng, thừa nhận “Dân chúng Việt Nam thù địch Trung Quốc [xâm lược]”, đó là lời cảnh báo đối với những kẻ đang cố khúm núm níu kéo bọn xâm lăng Đại Hán bằng chính luận điệu “Bốn tốt” và “Mười sáu chữ vàng” mà các nhà lãnh đạo Trung Cộng đang rêu rao. Dân chúng Việt Nam đã không u mê với những lời đường mật của đế quốc Trung Cộng và bọn Việt gian tay sai của chúng.
Chúng ta hãy nghe những lời tuyên bố không úp mở trong bài báo: “Sau khi dựng nên một chính quyền Việt Nam thân Trung Quốc rồi sẽ vũ trang, viện trợ và ủng hộ nó giải phóng toàn Việt Nam, hoặc nhân đó chia ra Nam Bắc để trị, chia cắt Việt Nam thành hai nuớc”.
Chúng ta phải thành thật cảm ơn tác giả bài báo. Họ đã tự lột cái mặt nạ giả nhân giả nghĩa bạn bè đồng chí. Họ đã giúp chúng ta nhìn thẳng vào cái mặt nạ ý thức hệ cộng sản để xâm lăng nước ta. Họ đã khoét sâu cái mặt nạ cộng sản, kích động một số người nhân danh ý thức hệ cộng sản mà họ đang cố lợi dụng để ly gián dân tộc ta, để làm tan rã cộng đồng dân tộc Việt Nam, và cuối cùng là để họ trục lợi trong cái mộng bá quyền xâm lăng của họ.
Bài báo có một gợi ý rất hay cho người Việt Nam chúng ta: Có lẽ đã đến lúc người Việt Nam phải thanh toán món nợ ân oán giang hồ “Trung Quốc giúp Việt Nam trong cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc”, mà thực chất là tâng bốc Việt Nam làm tiền đồn bảo vệ chủ nghĩa cộng sản ở phía nam Trung Cộng, tạo ra một Việt Nam thân cộng sản Đại Hán, một Việt Nam “thuộc quốc” của Trung Cộng, một Việt Nam con bài đô-mi-nô của Trung Cộng trên con đường bành trướng của chủ nghĩa Đại Hán cộng sản xuống các quốc gia Đông Nam Á.
Trả lời bài báo này, tôi muốn nhắn nhủ các nhà lãnh đạo Trung Quốc: Từ trong lịch sử, nhân dân Việt Nam luôn mong muốn một quan hệ hòa hảo với Trung Quốc, bản thân tôi vẫn luôn có những người bạn thân thiết và thầy học khả kính người Trung Quốc, nhưng không bao giờ người Việt khuất phục trước chủ nghĩa xâm lăng Đại Hán, dù đó nhân danh cái gì, kể cả khi chúng đeo cái mặt nạ anh em đồng chí cùng ý thức hệ cộng sản.
Có đôi lần tôi được ngồi với một vị sĩ quan rất cao cấp đang tại chức trong quân đội và một vị sĩ quan cũng rất cao cấp đang tại chức trong ngành an ninh. Tôi nói đến sự lo ngại bọn xâm lăng đang đội lốt anh em đồng chí, lo ngại một số vị nào đó vì ngây thơ bảo vệ ý thức hệ anh em đồng chí mà mất cảnh giác trước nguy cơ xâm lược của bọn Hán Tặc, thì cả hai vị sĩ quan cao cấp đáng kính này đã trấn an tôi như sau: “Anh cần nhớ rằng, bất cứ giờ khắc nào, khi Tổ Quốc Việt Nam lâm nguy, thì quân đội và các chiến sĩ an ninh sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ đất nước này”.
Tôi giật mình. Đúng, lịch sử đã chứng tỏ, dù Tổ Quốc ta tồn tại dưới bất kỷ thể chế nào, dù đó là thời phong kiến hàng nghìn năm bị giặc Tàu đô hộ, hay thời Việt Nam Cộng hòa bị tấn công vùng biển đảo Hoàng Sa, hoặc thời nay bị quân xâm lăng cộng sản tấn công toàn diện từ biên giới Tây Nam đến toàn tuyến biên giới phía Bắc, người Việt Nam không bao giờ khuất phục, ngay cả khi quyền lực còn nằm trong tay bọn Lê Chiêu Thống và Trần Ích Tắc giương giương tự đắc.
Cảm ơn nhà nghiên cứu Dương Danh Dy về bản lược dịch bài báo tuyệt vời này và xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc của Bauxite Việt Nam.
Vũ Cao Đàm
***
Các mũi tiến của quân Trung Quốc xâm lấn biên giới Việt Nam năm 1979
Năm 1979, trong trận đánh trả tự vệ Việt Nam, quân đội Trung Quốc với thế nhanh chóng tấn công, quân Việt từng bước tan rã, quân đội Trung Quốc nhắm thẳng Hà Nội. Sau đó Trung Quốc tuyên bố trận đánh đã đạt mục đích, tự rút quân về nước.
Lâu nay chúng ta luôn tuyên truyền và miêu tả rằng chúng ta đã thắng lợi và Việt Nam đã thất bại, nhưng cùng với thời gian những văn kiện của chính quyền và tư liệu của Việt Nam cho thấy, cuộc chiến này không lạc quan như tuyên truyền trước đây, trong đó có nhiều bài học nặng nề đau đớn khiến chúng ta không thể không phản tỉnh một cách sâu sắc.
Thứ nhất, kỷ luật quân sự nghiêm túc đã làm quân ta phải trả giá trầm trọng.
“Ba kỷ luật lớn, tám điều chú ý” mà quân đội ta giữ nghiêm đã phát huy tác dụng lớn trong cuộc nội chiến Quốc, Cộng là vì qua đó đã thể hiện được chính nghĩa, công bằng của quân đội ta, thế nhưng khi chúng ta vào Việt Nam đánh quân đội và chính quyền Việt Nam mà vẫn thực hiện “ba kỷ luật lớn tám điều chú ý” là tự trói chân trói tay mình lại, hy vọng dùng những cái đó để tranh thủ sự giúp đỡ và ủng hộ của nhân dân Việt Nam thì chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, tự chuốc lấy nhục. Nhân dân Việt Nam không phải là công dân Trung Quốc, làm sao họ có thể gần gũi quân đội nước ngoài đánh vào đất nước họ? Khi quân đội chúng ta gần gũi và yêu mến dân chúng Việt Nam, dân chúng Việt Nam thù địch Trung Quốc và quân đội Việt Nam ở lẫn trong đó sẽ tìm cớ hạ độc thủ quân đội Trung Quốc, và số quân đội Trung Quốc bị hy sinh bởi phương thức này không thể đếm được, có đau thưong không?
Chiến tranh là chiến tranh, nhất là chiến tranh giữa các quốc gia, anh không thể hy vọng nhân dân nước khác đánh trống khua chiêng hoan nghênh anh xâm chiếm ngưòi ta, đó chẳng qua chỉ là trò bịt tai đi ăn cắp chuông, tự lừa dối mình và lừa dối người.
Thứ hai, không quân phát triển trì trệ, lạc hậu không có sức công kích.
Đánh trả tự vệ Việt Nam cực kỳ ác liệt, khi bộ đội mặt đất khó tiến công về phia trước, lục quân mong mỏi nhất là có sự chi viện mạnh mẽ của không quân, thế nhưng trong lúc mỏi mắt mong chờ, không quân Trung Quốc vẫn im lặng. Trong khi đó không quân Việt Nam đã khiêu chiến trước nhưng trước số lượng máy bay Trung Quốc đông gấp nhiều lần chúng đã bỏ chạy, ta bắn tên lửa đuổi theo nhưng không trúng. Có bắn rơi máy bay địch nhưng là công của bộ đội mặt đất.
Vì sao không quân Trung Quốc lại quẫn bách như thế? Một mặt không quân chúng ta thiếu thiết bị định vị, không có nó tên lửa không thể bắn trúng mục tiêu. Một mặt là do ảnh hưởng của cách mạng văn hóa lâu dài, không quân không bay đủ giờ bay huấn luyện, khi huấn luyện lại giảm các tiết mục bay khó… cho nên không có phi công giỏi
Thứ ba, hải quân Biển Đông lúc đó còn chưa phát triển.
Cuộc chiến hoàn toàn diễn ra trên lục địa Việt Nam. Đánh Việt Nam vừa để dạy bài học, vừa thu hồi lãnh thổ bị chiếm, vùng gần biên giới trên bộ bị Việt Nam chiếm giữ đã thu hồi hết, cớ làm sao không thu hồi các đảo, bãi trên Biển Đông bị Việt Nam chiếm giữ? Chẳng lẽ lo rằng chiến sự sẽ leo thang vô hạn ư? Chẳng phải là hai nước đã đánh nhau toàn diện rồi ư? Chẳng lẽ đó không phải là đảo, bãi của ta? Thế mà chẳng phải là chúng ta vẫn luôn kêu gào rằng đó là lãnh thổ thần thánh không thể xâm phạm của mình?
Điều giải thích duy nhất là hải quân của chúng ta chưa đủ, không chỉ chưa đủ để đánh lùi hải quân Việt Nam chiếm giữ đảo bãi của ta mà còn khó có thể đóng giữ ở đó, đánh lùi được kẻ địch tới xâm phạm. Điều khiến người ta lấy làm tiếc là các đảo bãi trên Biển Đông dưòng như đã bị các nước láng giềng xung quanh chia nhau chiếm hết rồi. Cho đến nay hải quân của chúng ta vẫn chưa dùng tới sức đã có của mình để giải phòng và bảo vệ các đảo, bãi thiêng liêng đó.
Thứ tư, sức ép bên ngoài thúc giục rút quân, tổn thất trầm trọng.
Khi quân đội ta đã tiến gần Hà Nội, dưới sức ép của thế lực quốc tế đứng đầu là Liên Xô, chúng ta không chỉ tuyên bố đình chỉ tấn công, mà còn công khai tuyên bố lập tức rút quân. Nhà đương cục Việt Nam đang lúc kinh hồn hoảng sợ đã lập tức tuyên bố phản công toàn tuyến, quân đội Trung Quốc đang ở thế vừa công vừa thủ nên so với lúc tấn công đã bị thưong vong nặng nề.
Đó là một sai lầm chính trị và quân sự to lớn, trước khi rút quân đã tuyên bố rút sẽ khiến kẻ thù dễ dàng có thời gian và không gian chuẩn bị phản kích. Địch có chuẩn bị còn ta thì không, địch thong dong mà chúng ta vội vã, không bị thương vong lớn mới là chuyện lạ.
Thứ năm, chia cắt Việt Nam để mất thời cơ tốt.
Đánh Việt Nam chúng ta chỉ muốn dạy cho nhà đương cục Việt Nam một chút, nên quân gần đến Hà Nội đã vội vàng rút quân. Cho dù chúng ta đã đánh vào vùng đất hiểm của Việt Nam, đã là xâm lược rồi sao còn cố sống cố chết giữ lấy cái mặt nạ chính nghĩa, tự cho mình là những đấu sĩ chính nghĩa. Quân đội đã tới gần Hà Nội, một nửa Việt Nam đã ở trong tay chúng ta, giả sử chúng ta không muốn tiếp tục tiến nữa để hoàn toàn tiêu diệt nhà đương cục Việt Nam, thì cũng nên gây dựng một chính quyền Việt Nam thân Trung Quốc. Sau khi dựng nên một chính quyền Việt Nam thân Trung Quốc rồi sẽ vũ trang, viện trợ và ủng hộ nó giải phóng toàn Việt Nam, hoặc nhân đó chia ra Nam Bắc để trị, chia cắt Việt Nam thành hai nuớc.
Một khi điều đó xảy ra, một chính quyền Việt Nam thân Trung Quốc, hoặc một chính quyền Bắc Việt Nam thân Trung Quốc sẽ trở thành láng giềng hữu hảo của Trung Quốc, không chỉ một lần đến tay, có thể giải quyết xong vấn đề lãnh thổ và chủ quyền của Việt Nam mà còn có thể từ một cú đánh, đập tan hành vi bá quyền của Việt Nam tại Đông Nam Á. Đáng tiếc là chúng ta đã không có tính toán đó, không có chiến lược đó, nói làm gì đến chuyện có sự chuẩn bị trước.
Đánh trả tự vệ đã hơn ba mươi năm rồi, cục diện quốc tế đã mấy lần bãi biển nương dâu, bộ mặt Trung Quốc cũng mấy lần đổi mới, Trung Quốc không còn là Trung Quốc ngày xưa nữa.
Thế nhưng cần tổng kết quá khứ, để nghênh đón tưong lai. Từ trong sai lầm lịch sử chúng ta phải tìm ra trí tuệ mới…, xây dựng quốc phòng hùng mạnh, xây dựng một nước Trung Hoa quật khởi và hưng thịnh
DDD