Vị ấy bắt đầu câu chuyện: “Vì những việc làm của em mà anh, cùng nhiều anh em khác trong cơ quan an ninh phải lặn lội tìm hiểu, tiếp xúc với gia đình, bạn bè, người thân của em, thậm chí cả những người bạn thời niên thiếu của em. Bản thân anh dù rất bận nhưng cũng đã ngồi hàng giờ để nghe bạn bèem nói về em. Anh không thể hiểu được vì sao em lại có những nhận thức sai lệch về chế độ này, có những tư tưởng chống đối, và hành động cổ vũ cho các phần tử phản động. Em từ nhỏ được học hành và lớn lên trong chế độ này, gia đình hoàn toàn không có nợ máu với chính quyền, bản thân em cũng không bị chính quyền o ép hay trù dập, vậy thì tại sao?
Đó là một câu nói gần đây trong cuộc nói chuyện với Luật sư Lê Trần Luật, trong thời này, khi chiến tranh đã chấm dứt 35 năm của một người lãnh đạo công an an ninh VN, đủ nói lên cái tinh thần thiếu bao dung của những người thắng trận một cuộc nội chiến mà họ luôn tuyên truyển "chống Mỹ cứu nước", mà thật ra bây giờ bắt tay với kẻ thù nhưng không thể bắt tay với những người da vàng máu đỏ, vẫn truy bức con cháu của những thế hệ con cháu của những người bên kia chiến tuyền của một cuộc chiến đã lùi dần vào thế kỷ trước.
Người ta có thể luôn phê phán những người chống CS là bảo thủ cực đoan luôn giữ lòng hận thù nhưng người ta có bao giờ nghe thấy những tiếng nói của những người cả đời hy sinh cho đảng và ngày nay mất tất cả, hay người ta có nghe thấy nhan nhản ở VN vẫn còn có tư duy, hành xử theo cung cách "nợ máu với chính quyền".
Bao giờ cho hết hận thù! Bao giờ dân tộc VN hết "nợ máu với chính quyền" (chính quyền nào đây, chính quyền CS?) thì mới có sự đoàn kết dân tộc về một mối, phải chăng ? Lúc ấy có còn nước Việt Nam ?