Gs Nguyễn Văn Tuấn
Dạo này theo dõi tình hình thời sự ở VN liên quan đến vụ Biển Đông
tôi chẳng có cảm giác gì. Nếu có một ông lớn nào mới lên tiếng thì người
dân có thể đoán được vị đó nói gì, bởi vì họ chỉ sắp xếp những khẩu
hiệu. Nói chung là những phát biểu của họ chẳng có gì phải đáng quan
tâm, vì lời lẽ thì chán ngắt (do thiếu tính sáng tạo) và nội dung thì
chẳng có liên quan hay ảnh hưởng gì đến vận mệnh đất nước này, hay dân
tộc này. Còn bên Tàu thì họ cũng chẳng quan tâm, họ chỉ để cho báo chí
mắng vài câu rồi tiếp tục việc làm của họ.
Giới quan chức VN có phát biểu hay không phát biểu thì tình hình Biển
Đông vẫn thế, vẫn xấu hơn từng ngày. Thật vậy, Tàu cộng tuyên bố đem
thêm giàn khoan vào Biển Đông; họ điều thêm tàu chiến, máy bay chiến
đấu, và đủ thứ các tàu ngụy hình hải cảnh hay kiểm ngư. Họ có nói gì thì
tàu của VN vẫn bị uy hiếp HÀNG NGÀY, tàu của VN bị đâm va hàng ngày,
tàu của VN vẫn chạy trốn lòng vòng tránh những cú tấn công của Tàu cộng.
Vậy thì có họ phát biểu hay không phát biểu chẳng có tác động thực tế
nào cả.
Mà, làm sao gây tác động khi những câu đại khái như “chúng ta sẽ đấu
tranh lấy lại Hoàng Sa”, “không ai chọn láng giềng”, “phải giữ bằng được
chủ quyền”, “không chấp nhận nhượng bộ chủ quyền thiêng liêng”, v.v.
Câu đầu tiên thể hiện một sự đầu hàng, thế hệ này không lấy lại được HS,
vậy thì làm sao mong chờ thế hệ sau lấy được khi thế hệ hiện nay chẳng
để lại cho thế hệ sau cái gì cả (ngoại trừ nợ nần). Còn những câu còn
lại thì chẳng có ý nghĩa gì, vì đó chỉ là những rhetoric tiêu biểu và
đường mòn chữ nghĩa. Chỉ có bao nhiêu chữ được lặp đi lặp lại nhiều lần.
Trong khi VN đang rất cô đơn trên trường quốc tế thì VN lại đưa ra
nhiều tín hiệu mâu thuẫn nhau. Trong Đối thoại Shangri-La, Mĩ và Nhật
lên tiếng mạnh mẽ chỉ trích Tàu (và ngầm ủng hộ VN), vậy mà phía VN lên
nói ví von đó như là một xung đột trong gia đình! Một miệng thì kêu gọi
người ta ủng hộ, còn một miệng khác thì nói “chuyện của gia đình chúng
tôi”! Mâu thuẫn thứ nhất. Hễ thấy người Việt ở nước ngoài biểu tình
chống Tàu là báo chí VN hăng hái đưa tin, nhưng sinh viên ở VN mà biểu
tình chống Tàu thì bị cấm đoán xách nhiễu thậm chí hành hung. Mâu thuẫn
thứ hai. Mới hôm nay, báo VN đưa tin rằng Tàu nhận một “vố đau” từ Chủ
tịch ASEAN, vì ông này từ chối đề nghị của Tập Cận Bình về Biển Đông.
Bài báo ca ngợi ngài chủ Chủ tịch ASEAN là “nhà lãnh đạo Myanmar thể
hiện thái độ quyết đoán, không chấp nhận đứng về phía Trung Quốc.” Tôi
tự hỏi tại sao VN không có một lãnh đạo nào quyết đoán như ngài Chủ tịch
ASEAN? Tại sao không một nhà lãnh đạo VN không dám nói KHÔNG với Tàu?
Ca ngợi người ta anh hùng thì ok, nhưng phải nhìn lại mình ra sao chứ.
Mâu thuẫn thứ ba.
Hiện nay chẳng ai biết giới lãnh đạo VN sẽ giải quyết vấn đề Biển
Đông ra sao. Thoạt đầu thì tuyên bố là sẽ kiện Tàu ra tòa án quốc tế,
nhưng nay thì chẳng ai nhắc đến ý tưởng đó nữa. Có người nói thẳng ra là
họ sợ sau khi kiện Tàu thì kinh tế VN sẽ bị ảnh hưởng nặng nề. Sự thú
nhận đó cho thấy một bộ phận không nhỏ trong giới chóp bu vẫn không muốn
“thoát Tàu”. Không kiện cũng là một cách nói cho Tàu biết rằng VN vẫn
xem Tàu là cái bóng che chở -- một cách tự nguyện đưa mình vào quĩ đạo
của kẻ thù. Nhưng hễ ai hỏi gì thì họ nói “Oh, tình hình phức tạp lắm”.
Hai chữ “phức tạp” nó trở thành một thứ bùa chú để tránh đối đầu với sự
thật. Nếu là người có trách nhiệm với dân, với cộng đồng, lãnh đạo không
thể nào chỉ dừng ở “phức tạp” mà phải giải thích nó có nghĩa gì trong
thực tế. Chứ nói phức tạp thì ai cũng nói được vì nó vô nghĩa?!
Trong khi đó thì các thủy thủ và nhân viên kiểm ngư VN ở đầu sóng
ngọn gió vẫn phải đương đầu với hiểm nguy mỗi ngày. Tôi không còn đếm
được bao nhiêu tàu VN đã bị đâm va, không còn nhớ bao nhiêu thủy thủ bị
thương. Hình như “chiến lược” của lãnh đạo VN là mua cảm tính quốc tế.
Họ để cho những chiếc tàu cũ rích, rĩ sét, mỗi lần bị đụng là bẹp dúm
lại, trông rất thảm hại. Để làm gì? Để các kí giả nước ngoài quay phim.
Mà, ngay cả kí giả Úc quay phim và chiếu trên tv Úc cũng chẳng gây được
cảm tình nào từ người dân địa phương. Khúc phim chỉ nói lên điều mà mọi
người đã biết. Khúc phim đó quả là tốn kém! Đâu phải cần đến những khúc
phim đó để mếu máo “mét” với thế giới là “Thằng Tàu to con kia nó đánh
tôi”. Người ta sẽ hỏi rồi mày làm gì để đối đầu với nó, chẳng lẽ cứ đưa
mặt ra cho nó đánh hoài? Một số người thì nhớ đến câu “đó chỉ là xung
đột trong gia đình”, vậy thì để họ giải quyết với nhau!
Có người nói rằng sự kiên nhẫn của VN là lựa chọn đúng vì không muốn
gây chiến tranh và VN chẳng sợ ai cả. Người khác thì cho đó là một lựa
chọn hèn. Cái biên giới giữa nhẫn nhịn và hèn thì chẳng bao xa. Nói gì
thì nói, tôi thấy chỉ có một số ít người ở VN quan tâm đến tình hình
Biển Đông, tuyệt đại đa số chẳng ai quan tâm. Họ quá bận rộn bươn chãi
với cuộc sống mỗi ngày thì thì giờ đâu mà nghĩ chuyện xa xôi. Một số
người thì không làm gì cả vì họ nghĩ là hoài công do VN chỉ là một phiên
bản của Tàu và tự mình làm nô lệ cho Tàu, vậy thì nói làm gì cho mất
công. Một số nhỏ thì nghĩ đã có Đảng và Nhà nước lo, nên họ thoải mái
nhậu nhẹt. Nói chung, tôi gọi đó tình trạng emotional fatigue – mỏi mệt
cảm xúc. Người ta đã chai lì cảm xúc trước những thông tin về Biển Đông
và hình ảnh tàu VN bị đâm va, người ta hờ hững với những phát biểu mà có
cũng như không vì chẳng có ý nghĩa gì, và sự chai lì đó cực kì nguy
hiểm cho đất nước và dân tộc này.