Phạm Chí Dũng/BBC
Nguyễn Tiến Trung nay đã được trả tự do |
Những người bạn trẻ mới ra tù như Nguyễn Tiến Trung và Đỗ Thị
Minh Hạnh đều thốt lên với gương mặt rạng rỡ đến ngỡ ngàng “Thật không
thể tin nổi!”.
Những ráng xuân bị lặng dập trong chốn lao tù cũng là những mùa xuân
nở hoa ngoài đời. Sau vài ba năm nằm trong phòng giam kín mít và bị cô
lập tuyệt đối với thế giới bên ngoài, người cựu tù nhân lương tâm bước
ra cửa trại giam và không thể tin vào mắt mình khi chứng kiến những vòng
tay chan chứa rộng mở.
Khác vô cùng những năm trước, giờ đây không một
cựu tù nhân lương tâm nào bị cô độc ở Việt Nam. Mối tình đang nở hoa
trong lòng họ chính là xã hội dân sự.
Hoài niệm
Từ cuối năm 2012 trở về trước, chưa từng có
khung cảnh ấm áp ân tình của số đông những người cùng cảnh và cả những
người chưa có cơ hội rơi vào cảnh ngộ tù đày vì bất đồng chính kiến.
Cho đến tháng Chạp năm 2012, luật sư Công giáo
Lê Quốc Quân còn bị bắt giam và sau đó bị xử án với tội danh trốn thuế,
dù tất cả đều biết rõ anh chính là một cái gai nhọn chống Trung Quốc.
Cũng vào thời điểm đó, cuộc đối thoại nhân quyền Việt – Mỹ bị phía Hoa
Kỳ đình hoãn vô thời hạn do “thành tích nhân quyền thụt lùi sâu sắc” của
Hà Nội. Bầu không khí khi đó ngột ngạt, u ám và đầy đe dọa.
Còn giờ đây, mùa xuân của xã hội dân sự dường
như đang bắt đầu tỏa nắng. Gần hai chục tổ chức dân sự độc lập từ Bắc
vào Nam. Vào tháng 5/2014, lần đầu tiên 16 hội đoàn dân sự độc lập ngồi
sát bên nhau trong một tinh thần thống nhất rất cao về chủ đề cần kíp
phải xây dựng tổ chức công đoàn độc lập.
Rõ là xã hội dân sự ở Việt Nam đang hình thành những tiền đề của nó.
Một cách nào đó, có thể so sánh giai đoạn này ở Việt Nam với thời kỳ bắt
đầu xuất hiện Công đoàn đoàn kết ở Ba Lan vào những năm 70, hay phong
trào “Hiến chương 77” ở Tiệp Khắc cuối thập kỷ 70, và cuối cùng là con
sóng dập dồn ở Liên bang Xô viết với phong trào dân chủ của Viện sĩ
Sakharov – người từng hai lần giành giải thưởng Lenin – vào những năm
cuối của thập kỷ 80 của thế kỷ 20.
Còn ở Việt Nam, nếu có thể nói về một phong trào
dân sự quy tụ tương rộng rãi sự tham gia của các thành phần trong và
ngoài nước thì đó chính là Phong trào “Kiến nghị 72” của giới nhân sĩ,
trí thức vào đầu năm 2013. Vượt hẳn những biểu hiện cá lẻ của những năm
trước, phong trào này đã tập hợp được gần 15.000 chữ ký trên mạng về
những vấn đề động trời trong bối cảnh còn nguyên thể chế độc đảng ở Việt
Nam, như yêu cầu hủy bỏ điều 4 hiến pháp, quân đội chỉ trung thành với
Tổ quốc chứ không phải với đảng…
Mọi chuyện đều có logic diễn biến từ quần thể xã
hội sang tâm lý cá nhân. Thật đáng ngạc nhiên, nhưng lại không quá khó
hiểu khi một cựu cán bộ tuyên giáo như ông Vi Đức Hồi lại rắn rỏi đến
thế ngay sau khi ra tù vào đầu năm 2014. Tâm trạng lạc quan phơi phới ở
con người này ngay lập tức làm cho người tiếp xúc hiểu rằng điều luật 88
về “tuyên truyền chống nhà nước” cùng những năm tháng đếm lịch đã chỉ
khiến trong ông hun đúc hơn đức tin tìm đến sự thật. Ít nhất, sự thật đó
là hình ảnh Hội cựu tù nhân lương tâm Việt Nam đã sẵn lòng đón chờ ông
bên ngoài, cánh cửa rỉ sét của trại giam, thay cho khuôn mặt nhàu nát
của thể chế cầm quyền.
Không phải cổ tích
Thực ra, câu chuyện đơm hoa kết trái của xã hội dân sự không phải là cổ tích.
Vào tháng 8/2013, lần đầu tiên đã diễn ra một sự
kiện làm cho giới đấu tranh dân chủ nhân quyền trong nước và hải ngoại
phải bật lên vì kinh ngạc: nữ sinh Phương Uyên được trả tự do ngay tại
tòa Long An vào buổi chiều phiên xử phúc thẩm, trong khi vào buổi sáng
chính quyền và công an sở tại vẫn còn say sưa trấn áp những người biểu
tình đòi trả tự do cho cô. Thật quá ít người có thể tin rằng mức án sơ
thẩm đến 6 năm dành cho Phương Uyên lại có thể ra đi nhẹ bẫng đến thế.
Chỉ đến đầu năm 2014, một thông tin mới rò rỉ
qua kênh ngoại giao đã lý giải cho câu chuyện lẽ ra đáng gọi là cổ tích
trên: Phương Uyên nằm trong danh sách 5 tù nhân chính trị mà phía Hoa Kỳ
đề nghị chính quyền Việt Nam thả. Vào thời điểm yêu cầu này được
Washington nêu ra, Hà Nội lại quá sốt sắng săn tìm một cái ghế trong Hội
đồng nhân quyền Liên hiệp quốc cùng một chỗ ngồi trong Hiệp định đối
tác kinh tế xuyên Thái Bình Dương (TPP).
Mọi chuyện trên đời đều có cái giá riêng của nó.
Để có được ít giây phút hàn huyên với nhau như giờ đây, xã hội dân sự
đã phải câm lặng quá nhiều năm. Nhưng đến lượt giới cầm quyền Việt Nam,
họ lại phải trả một cái giá tối thiểu khi ít nhất phải tự hạ thấp thể
diện trong con mắt cộng đồng quốc tế. Chính sách thả tù nhân lương tâm
cũng vì thế đã bắt đầu có hiệu lực một cách vô cùng kín đáo.
Liên tiếp trong hai tháng Hai và Ba năm 2014, 5
tù nhân lương tâm là Đinh Đăng Định, Nguyễn Hữu Cầu, Vi Đức Hồi, Cù Huy
Hà Vũ và Nguyễn Tiến Trung đã tạo nên một sự kiện thả người chưa từng có
tiền lệ trong lịch sử chế độ cầm quyền ở Việt Nam từ năm 1975. Trước đó
một chút, Văn đoàn độc lập Việt Nam và Hội cựu tù nhân lương tâm Việt
Nam đã gần như đồng loạt ra đời. Một hội đoàn khác là Hội nhà báo độc
lập Việt Nam cũng bắt đầu được bàn tới.
Hẳn là chuyến viếng thăm Hà Nội vào tháng 2/2014 của nữ thứ trưởng Bộ
Ngoại giao Mỹ Wendy Sherman đã không hoài phí. Tiếp theo lời hứa hẹn
“sẽ giúp đỡ” của Ngoại trưởng John Kerry cũng tại Hà Nội vào tháng
12/2013, bà Sherman thậm chí còn biểu cảm lãng mạn với nhận xét “Xã hội
dân sự là một trong những điểm thú vị nhất trong quan hệ giữa hai quốc
gia”.
Mọi chuyện quả là khá thú vị, thú vị cho đến khi
một trong những nhà hoạt động công đoàn độc lập đầu tiên ở Việt Nam là
Đỗ Thị Minh Hạnh đã được đặc cách phóng thích trước thời hạn thụ án tù
giam đến gần ba năm. Và cũng không có bất kỳ một điều kiện nào được
chính quyền kèm theo. Hay nói cách khác, mọi điều kiện đều bị Minh Hạnh
bác bỏ.
Chính vào lúc này, giới dân chủ nhân quyền và cả
những người quan tâm đến vận mạng chính trị nước nhà lại có thể cảm
nhận về một giai đoạn mới có thể đang hình thành. Có thể một lần nữa sau
thời điểm tháng 7/2013 với cuộc tái giao thoa Việt – Mỹ tại Nhà Trắng,
xã hội dân sự có cơ hội để nở hoa.
Một làn gió mới của mùa xuân đang mơn man trên
mái đầu non trẻ của xã hội dân sự. Vào đúng ngày kỷ niệm Bản tuyên ngôn
độc lập Hợp chủng quốc Hoa Kỳ 1776, Hội nhà báo độc lập ra đời.
Chẳng cần nhìn đâu xa xôi và cũng chẳng nên chờ
đợi thêm một kích thích tố mới mẻ hơn, đã đến lúc có thể bàn về câu
chuyện Công đoàn độc lập và Hội luật gia độc lập tại Việt Nam; và làm
thế nào để xã hội dân sự Việt Nam thượng tôn một tinh thần độc lập dân
tộc, lồng trong thời buổi phải dấy lên chút ý chí chống ngoại xâm còn
sót lại, cho hiện tồn và cho cả những năm tháng mai sau.