Ai cũng biết, hay chắc phải biết, rằng nhồi sọ không phải là sự giảng
dạy theo đúng nghĩa của nó, và kết quả của nhồi sọ là cái gì đó trái
ngược hẳn với cái học chân chính. Thế nhưng, thực tế cho thấy rằng, hầu
hết những gì đang diễn ra trong trường lớp của chúng ta không là gì khác
hơn lối dạy học nhồi sọ.
Vì sao chuyện này lại xảy ra? Vì sao chúng ta lại quá sức lầm lẫn bản chất của dạy và học đến nỗi để cho những trò giáo dục giả hiệu xảy ra tràn lan trong học đường đến như thế?
Vì sao chuyện này lại xảy ra? Vì sao chúng ta lại quá sức lầm lẫn bản chất của dạy và học đến nỗi để cho những trò giáo dục giả hiệu xảy ra tràn lan trong học đường đến như thế?
Chỉ vì ta đã đánh mất ba nhận thức căn bản về bản chất của dạy và học, và do đó, đưa đến ba giả thuyết sai lầm sau đây:
1. Cho rằng các hoạt động của thầy cô trong lớp học luôn luôn là các
hoạt động chính yếu và đôi khi là nguyên nhân chính yếu tạo nên sự học
nơi các học sinh.
2. Khi nói rằng sự học là do sự truyền dạy của người thầy hay do học
sinh tự khám phá ra, ta đã lầm lẫn mà cho rằng những gì học sinh học qua
sự truyền dạy của thầy là những gì mà các em thu nhận một cách thụ động
từ thầy cô giáo.
3. Vì không phân biệt được đâu là kiến thức chân chính với ý kiến cá
nhân, cũng như không phân biệt được những ấn tượng được tạo ra và giữ
lại trong ký ức với sự hiểu biết do tâm trí phát triển nên, điều đó đưa
đến giả định sai lầm thứ ba: đó là cho rằng kiến thức chân chính có thể
được tiếp thu mà không cần phải hiểu.
Ba giả thuyết sai lầm này kết hợp vào với nhau thành một thể thống nhất đến nỗi hễ giả thuyết này được tạo nên, thì hai giả thuyết kia cũng theo sau. Cho nên, ta cũng chẳng nên ngạc nhiên khi thấy cả ba giả thuyết này đã thống trị nền giáo dục của ta và đưa đến kết quả không tránh được là “nhồi sọ” đã được chấp nhận như một phương pháp giảng dạy chân chính, thay vì phải được xem như một món đồ giả đáng ghê tởm và cần phải vất bỏ.
Ba giả thuyết sai lầm này kết hợp vào với nhau thành một thể thống nhất đến nỗi hễ giả thuyết này được tạo nên, thì hai giả thuyết kia cũng theo sau. Cho nên, ta cũng chẳng nên ngạc nhiên khi thấy cả ba giả thuyết này đã thống trị nền giáo dục của ta và đưa đến kết quả không tránh được là “nhồi sọ” đã được chấp nhận như một phương pháp giảng dạy chân chính, thay vì phải được xem như một món đồ giả đáng ghê tởm và cần phải vất bỏ.
Ba nhận thức căn bản về bản chất của dạy và học, mà qua đó các giả
thuyết sai lầm nêu trên có thể được sửa đổi, cũng được kết hợp vào nhau
đến nỗi mà khi ta dùng bất cứ một nhận thức nào để tìm hiểu thế nào là
sự dạy học chân chính, thì ta cũng hiểu được như rút ra từ hai nhận thức
kia. Thêm vào đó, cùng với sự hiểu biết thế nào là sự dạy chân chính,
rút ra từ ba nhận thức nêu trên, ta sẽ hiểu rằng sự học chân chính phát
xuất từ sự phát triển của tâm trí, chứ không phải là sự hình thành ký
ức, và sự học chân chính gồm có sự thu thập kiến thức và thấu hiểu, chứ
không phải chỉ là chấp nhận những ý kiến được quy phạm sẵn.
Nhận thức căn bản đầu tiên cho ta thấy rằng sự giảng dạy, cũng giống
như nghề nông và nghề thuốc, là một nghệ thuật hợp tác, chứ không phải
một nghệ thuật sản xuất.
Nhận thức thứ hai là mọi sự học đều do khám phá mà ra, hoặc là tự
mình khám phá, hoặc là sự khám phá nhờ có sự chỉ dẫn, nhưng không bao
giờ sự học xảy ra chỉ vì học sinh được truyền dạy.
Nhận thức thứ ba là những mẩu thông tin hay dữ kiện do ký ức giữ lại
mà không có sự thấu hiểu, những thông tin, dữ kiện đó không phải là kiến
thức, mà chỉ là những ý kiến cá nhân, không hơn gì những thành kiến do
tuyên truyền hay các sự nhồi sọ khác tạo nên.
Tôi sẽ giải thích thêm về những nhận thức căn
bản nêu trên.
Tôi sẽ giải thích thêm về những nhận thức căn
bản nêu trên.
I. Sự giảng dạy là một nghệ thuật hợp tác chứ không phải một nghệ thuật sản xuất
Trong số những nghệ thuật có ích, chỉ có ba được coi là nghệ thuật
hợp tác. Tất cả các loại nghệ thuật khác đều là sản xuất. Ba loại nghệ
thuật hợp tác là nghề nông, nghề thuốc và nghề dạy học.
Hãy lấy một thí dụ về một nghệ thuật hữu ích như sản xuất giày dép,
đóng tàu bè, hay làm bàn tủ. Kết quả của nghệ thuật loại này không thể
nào hiện hữu được nếu không do các hoạt động của người nghệ sĩ hay người
thợ đưa vào-người thợ đóng giày, người thợ đóng thuyền bè, hay người
thợ mộc sản xuất ra những sản phẩm này. Những vật liệu dùng để tạo ra
những sản phẩm này, nếu cứ để yên ở đó, không thể nào tự biến thành sản
phẩm được. Những sản phẩm hữu dụng này chỉ hiện hữu khi có người thợ can
thiệp vào để tạo hình cho chúng, hay chuyển đổi những nguyên liệu thành
sản phẩm mong muốn. Hoạt động sản xuất của con người ở đây không những
là nguyên nhân chính, mà còn là nguyên nhân duy nhất mang lại kết quả là
sản phẩm ta định làm ra.
Bây giờ hãy xem những trái cây hay ngũ cốc ta dùng, sức khỏe ta có và
những kiến thức hay sự thông hiểu ta thu thập được. Ta có thể gọi những
điều này, theo thứ tự, là những sản phẩm của nông nghiệp, của y học, và
của giáo dục.
Trong trường hợp trái cây và ngũ cốc cùng những những loại động vật
ăn được, người tiền sử đã từng săn thú và thu thập cây trái để làm lương
thực.
Điều này có nghĩa là những thức ăn của con người là sản phẩm của
thiên nhiên mà con người chỉ việc hái trái về hay giết con thú để dùng
làm thực phẩm. Nông nghiệp bắt đầu khi con người thu thập được những kỹ
năng để cộng tác với thiên nhiên hầu tạo ra các loại trái cây hay ngũ
cốc hay các loại gia súc để làm thực phẩm. Nông nghiệp, do vậy, trở
thành một trong những nghệ thuật hợp tác đầu tiên của con người.
Từ rất lâu trước khi có nghệ thuật y khoa, sức khỏe của con người là
kết quả của các nguyên nhân thiên nhiên. Y học trở thành nghệ thuật chữa
bệnh khi con người thu thập được những kỹ năng giúp con người hợp tác
với tiến trình tự nhiên để bảo vệ sức khỏe hay giúp con người mau bình
phục sau cơn bệnh.
Sau cùng, ta có sự giảng dạy, và ở đây, chính Socrates là người đầu
tiên cho rằng giảng dạy là một nghệ thuật hợp tác. Socrates so sánh cách
dạy của ông với công việc của một bà mụ đỡ đẻ. Chính bà mẹ, chứ không
phải bà mụ, mới là người phải chịu đau đẻ để sinh ra đứa bé. Bà mụ chỉ
hợp tác trong tiến trình sinh nở ấy, giúp cho bà mẹ sinh con dễ dàng và
vệ sinh hơn mà thôi.
Nói một cách khác, thầy giáo, cũng giống như bà mụ, luôn luôn có thể
không cần thiết. Trẻ con có thể được sinh ra mà không cần có bà mụ. Kiến
thức và sự hiểu biết có thể có được mà không cần có thầy dạy, qua những
hoạt động hoàn toàn tự nhiên của tâm trí.
Những thầy cô nào mà tự coi mình là nguyên nhân chính hay duy nhất
tạo ra sự học nơi học sinh là những người không hiểu được rằng dạy học
là một nghệ thuật hợp tác. Họ cứ nghĩ rằng họ là người sản xuất ra kiến
thức hay sự hiểu biết trong tâm trí của học sinh, giống như người thợ
đóng giầy làm ra đôi giầy từ miếng gỗ hay miếng nhựa.
Chỉ đến khi nào mà thầy cô ý thức được rằng nguyên nhân chính yếu của
sự học là các hoạt động xảy ra trong tâm trí của học trò, thì lúc đó họ
mới làm đúng vai trò của người nghệ sĩ hợp tác. Mặc dù hoạt động trong
tâm trí của học sinh là nguyên do chính tạo nên sự học, hoạt động này
không phải là nguyên do duy nhất. Ở đây người thầy có vai trò là nguyên
nhân hợp tác thứ hai đóng góp vào sự học của học sinh.
Nếu, nói theo Hippocrates (ông tổ ngành Y khoa), giải phẫu là một
bước đi xa rời khỏi nghệ thuật hợp tác của trị bệnh, thì theo quan điểm
của Socrates, việc giảng dạy bằng giáo huấn, truyền thụ thay vì bằng
thảo luận và vấn đáp, cũng là một bước đi xa rời khỏi nghệ thuật hợp tác
của giáo dục.
II. Sự học qua giảng dạy và qua sự khám phá
Nếu trong sự học chân chính, hoạt động trong tâm trí của học viên là
nguyên do chính tạo nên sự học, thì tất cả mọi sự học đều có được qua
khám phá.
Sự học chân chính có thể xảy ra do a) học sinh tự mình khám phá ra,
hay b) sự khám phá có sự trợ giúp của người thầy, các hoạt động trong
tâm trí của học sinh vẫn là nguyên do chính của sự học, nhưng không phải
nguyên do duy nhất.
Khi những lời giảng dạy không có những sự khám phá đi kèm theo nơi học sinh, khi những lời giảng dạy chỉ tạo nên những ấn tượng trên ký ức mà không có sự thấu hiểu trong tâm trí, thì sự giảng dạy như vậy không phải là dạy chân chính mà chỉ là sự nhồi sọ. Sự giảng dạy chân chính khác biệt hẳn với sự nhồi sọ ở chỗ nó luôn luôn có những hoạt động của người thầy hợp tác với các hoạt động khám phá do tâm trí của học sinh tạo ra.
Khi những lời giảng dạy không có những sự khám phá đi kèm theo nơi học sinh, khi những lời giảng dạy chỉ tạo nên những ấn tượng trên ký ức mà không có sự thấu hiểu trong tâm trí, thì sự giảng dạy như vậy không phải là dạy chân chính mà chỉ là sự nhồi sọ. Sự giảng dạy chân chính khác biệt hẳn với sự nhồi sọ ở chỗ nó luôn luôn có những hoạt động của người thầy hợp tác với các hoạt động khám phá do tâm trí của học sinh tạo ra.
III. Tương quan giữa Tâm trí với Ký ức, giữa Kiến thức với Ý kiến
Trong tiếng Hy lạp, tâm trí, nous, đi kèm với sự hiểu biết. Điều gì
mà ta không hiểu, ta chỉ giữ lại trong tâm trí như là một điều được ghi
nhớ. Ký ức là một phó sản của nhận thức bằng giác quan; hiểu biết là một
hành động của trí tuệ. Ta không nên nhầm lẫn những câu nói ta nhớ nằm
lòng với những sự kiện được hiểu thấu đáo.
Tương quan với sự khác biệt giữa tâm trí và ký ức là sự khác biệt
giữa kiến thức và ý kiến. Khi nói ta biết một điều gì (kiến thức) nghĩa
là ta hiểu về điều đó với đầy đủ suy luận và các bằng chứng hỗ trợ cho
suy luận, và điều này hoàn toàn khác với việc có ý kiến về một điều gì
đó.
Thế thì vì sao mà học sinh lại chỉ có ý kiến thay vì có kiến thức, nhất là trong suốt quá trình đi học?
Thế thì vì sao mà học sinh lại chỉ có ý kiến thay vì có kiến thức, nhất là trong suốt quá trình đi học?
Lý do là vì các em đã nhận những ý kiến này từ “quyền uy trắng trợn”
của thầy cô, những người đã giảng dạy như những nghệ nhân sản xuất thay
vì hợp tác-những thầy cô đã nhồi sọ học sinh bằng phương pháp đọc, chép,
chứ không có bất kỳ một hoạt động nào khiến học sinh suy nghĩ hay khám
phá.
Tôi dùng từ “quyền uy trắng trợn” để chỉ thứ quyền lực mà thầy cô tự
chiếm lấy cho mình và bắt học sinh phải chấp nhận những gì mình bảo
chúng chỉ vì mình ở trong cương vị làm thầy. Chỉ có một loại quyền uy
hợp pháp và hợp lý [trong giáo dục], đó là quyền uy của suy luận xác
đáng hoặc của những bằng chứng rõ ràng chứng minh cho những điều cần
hiểu.
Những ý kiến được cố gắng ghi nhớ trong ký ức, nhất là khi “học gạo” để thi, là những ý kiến dễ dàng quên nhất.
Ý tưởng một khi đã thông hiểu sẽ ở lại với ta lâu nhất. Những gì ta
đã hiểu không thể dễ dàng quên lãng vì đó là một thói quen của trí tuệ,
chứ không phải chỉ là một điều để nhớ.
IV. Kết luận
Quan niệm cho rằng thầy cô là những người có kiến thức và truyền lại
những kiến thức cho học sinh tiếp thu một cách thụ động là một quan niệm
vi phạm bản chất tự nhiên của giáo dục, tức là một nghệ thuật hợp tác.
Sự giảng dạy chân chính không thể chỉ được truyền đạt bằng những lời
giảng mà không có sự suy nghĩ và hiểu biết cùng với sự khám phá trong
tâm trí của học sinh.
Mortimer J. Adler, DiText
Nguồn: Tạp chí Phía Trước
__________
__________
Mortimer Adler là một triết gia, và là một trong những nhà giáo
dục hàng đầu của Mỹ. Adler sinh năm 1902 và mất năm 2001, thọ 99 tuổi.
Adler được coi là một trong những triết gia về giáo dục thuộc trường
phái Perennialism, một lý thuyết giáo dục chủ trương rằng con người, dù ở
bất cứ nơi nào, cùng sở hữu và chia sẻ một bản năng chung-lý tính-một
bản năng xác định con người. Từ nhận định này, Adler chủ trương rằng nền
giáo dục phổ thông phải đồng nhất cho mọi học sinh. Mọi học sinh đều
phải được dạy để có 3 loại kiến thức: kiến thức phổ thông; kỹ năng tư
duy; và hiểu biết về tư tưởng và giá trị. Mỗi loại kiến thức khác nhau
đòi hỏi một phương pháp dạy khác nhau. Adler cùng Max Weismann thành lập
Trung tâm Nghiên cứu các Tư Tưởng Vĩ Đại và ông cũng đề nghị một chương
trình giảng dạy các tác phẩm kinh điển (Great Books) của văn hóa Tây
phương cả hai trình độ trung học và đại học tại Mỹ và Canada.