Nhạc sĩ Tuấn Khanh
Chỉ vì nghi ngờ em Nguyễn Hoàng Phương Phương (16 tuổi) ăn cắp xe đạp, công an xã Tân Thành, huyện Gò Công Đông, Tiền Giang đã ập vào trường của em Phương giữa giờ học, giải em đi về đồn tra tấn, buộc phải nhận tội ăn trộm.
Toàn bộ học sinh của trường PTTH Nguyễn Văn Linh, ấp Cầu Muống, xã
Tân Thành ngày 5-11-2013 đều sợ hãi và xôn xao vì biết Phương là một học
sinh hiền lành, khó có thể là người đi ăn trộm, lại bị bắt giải đi giữa
giờ học, trước toàn trường như vậy.
Phương là con trai út của cố nhạc sĩ Hoàng Phương. Làng xóm gần kề
biết nhau, nên Phương luôn biết cách giữ danh dự cho gia đình, dù nhà
nghèo, không có điều kiện như chúng bạn.
Nhạc sĩ Hoàng Phương, là tác giả của nhiều bài hát lừng danh như Hoa
sứ nhà nàng, Mẹ Gò Công... Ông mất năm 2002, gia đình còn lại lúc đó là
một vợ và hai con nhỏ trong cảnh hết sức nghèo khổ.
Khi Phương bị công an viên tên Hoàng giải về đồn, dù bị đánh đập, Phương khóc và chịu đòn chứ nhất quyết không để bị gán tội vô lý như vậy.
Khi Phương bị công an viên tên Hoàng giải về đồn, dù bị đánh đập, Phương khóc và chịu đòn chứ nhất quyết không để bị gán tội vô lý như vậy.
Công an viên tên Hoàng đã đánh và tát em Phương liên tục, sau đó lại
sử dụng nghiệp vụ đánh không để lại thương tích, bằng cách lấy báo cuốn
lại mà đánh đập em Phương, nhưng vẫn không sao ép được Phương nhận tội.
Điều ghê sợ là trong việc bắt giữ, tra tấn em Phương suốt chiều đến
tối, công an cũng như nhà trường không hề thông báo cho gia đình em
Phương. Mãi khi đến tối, chị Vân, mẹ của em Phương đi làm về mới hoảng
kinh khi biết sự việc thì thân thể con mình đã bầm dập.
Lâu nay những chuyện đau lòng như trên vẫn xảy ra ở nhiều nơi trên
đất nước này, thậm chí đã có những em bị tổn thương tâm lý đến mức đã
tìm đến cái chết.
Chỉ cách Saigon có 2 giờ đồng hồ xe chạy mà nạn bạo hành của công an
đã như vậy, ở những nơi xa hơn nữa thì mạng người có còn gì?
Lại chợt nhớ đến một người quen, làm chức to trong lĩnh vực liên quan
đến phụ nữ và trẻ em. Mấy năm trước, khi nạn bạo hành trẻ em bùng lên,
tôi đề nghị thành lập một nhóm tìm hiểu và giải cứu những em nhỏ bị bạo
hành như vậy. Thậm chí tôi đề nghị xin chịu mọi chi phí và nhân lực hoạt
động, chỉ xin được giúp đỡ có một tư cách pháp nhân để có thể hoạt
động. Người có chức này vẻ mặt thì đầy thông cảm những câu chuyện đó,
nhưng miệng luôn bàn ra, cho tới nay đã hơn 5 năm, vẫn chưa thấy hồi âm.
Cả công an, cả quan chức... chúng ta cứ tệ mạt với trẻ em Việt Nam,
con người Việt Nam như vậy, rồi đây tương lai đất nước này sẽ về đâu?