Mặc dầu TT. Ngô Đình Diệm và ông Ngô Đình Nhu đã bị chết một cách
thảm bại, nhục nhã. Nhưng lịch sử đôi khi thật công bằng. Với độ lùi
thời gian 50, càng ngày chân lý và sự thật càng được công khai và rõ
ràng.. Đất nước do cộng sản quản lý càng sa lầy, càng thối nát thì người
ta càng thấy nền Đệ Nhất Cộng Hòa miền Nam là ưu vượt là tốt đẹp, là
đáng sống. Ít lắm ở nơi đây cũng là một mảnh đất lành cho con người trú
ngụ và sống xứng đáng con người.
Ngay những sử gia Mỹ cho chí đến những kẻ thù oán ông Diệm một cách
không khoan nhượng cũng đến lúc cần nghĩ lại và chỉnh sửa lối nhìn một
chiều của họ. Ngày nay, người ta phải thừa nhậnn ông Diệm không là bù
nhìn của Mỹ, không là bè lũ Mỹ-. Diệm- Ngày nay, càng hiếm có người nào
còn có chút lòng, còn chút suy nghĩ so sánh thực trạng đất nước dám công
khai chê trách.
Và mọi cố gắng tìm hiểu về VNCH- nhất là thời kỳ Đệ Nhất Cộng Hòa-,
không thể không bắt đầu bằng ông Diệm. và ngay cả thời kỳ sau chế độ
Diệm- không có Diệm.
Ngày nay nhìn lại giai đoạn ấy, ông Diệm đã phủ bóng lên tất cả những
xung đột tranh cãi, khen chê cũng như nhửng âm mưu thủ đoạn dẫn đưa đến
cái chết của ông ấy và sự tan rã của miền Nam Việt Nam.
Cái chết ấy không chấm dứt một giai đoạn lịch sử mà như bóng ma theo
đuổi bất cứ ai muốn tìm hiểu con người ông như một ám ảnh không rời. Ông
Diệm còn sống mãi..ngay đối với cả những kẻ thù ghét ông thuộc nhiều
phía. Cuộc cách mạng lật đổ ông Diệm không nhất thiết đưa tới một một sự
ổn định như nhiều người mong muốn.
Nó tạo ra sự tan vỡ về thể chế và nhất là sự mất niềm tin vào chủ
quyền quốc gia- Và nếu nói cho cùng thì đến lúc đó, miền Nam thực sự có
một khoảng trống lãnh đạo không ai thay thế được. Nhiều chính trị gia đủ
loại đã có dịp ở vai trò lãnh đạo đã tỏ ra bất lực và yếu kém. Phần
người Mỹ dù có truyền thống dân chủ lâu đời, nhưng khi xuất cảng những
khái niệm, tự do-dân chủ, khái niệm độc lập-tự chủ thì cho thấy họ đã
dẫm đạp lên chính những điều mà họ đòi hỏi nơi các xứ đang mở mang..
Ai cho phép họ cái quyền thay thế, ngay cả âm mưu ám hại một tổng
thống đương nhiệm bất chấp mọi nguyên tắc ứng xử, bất chấp quyền tự chủ
của dân tộc?
Nhưng ngày nay, phải nhìn nhận có một xu hướng lịch sử như gió đổi chiều.
Một sự đánh giá lại lịch sử, một sự nhìn nhận những ngộ nhận, xuyên tạc, bôi nhọ lịch sử-con người.
Tầm vóc lịch sử- con người NĐD- thành quả của nền Đệ Nhất Cộng Hòa
trở thành biểu tượng cho một giai đoạn sáng ngời với nhiều oan nghiệt!!
Ngược lại, lãnh tụ Hồ Chí Minh càng được bôi vẽ thì càng ngày những vết bôi vẽ càng lở loét, để lộ bộ mặt thật của ông ấy..
Theo R. Nixon: Không giống Hồ, Diệm là một người yêu nước chân chính. Và
mọi so sánh hai nhân vật này là thừa và lố bịch. Quan tâm hàng đầu của
ông Diệm là ổn định trật tự. Không thể có một chính quyền mạnh, nếu
không chấm dứt tình trạng chia năm xẻ bẩy làm suy yếu quốc gia. Cho nên,
việc diệt trừ Bình Xuyên là một việc làm chính đáng của chính quyền,
mặc dầu phải trả một giá không nhỏ. Ông Diệm đang phải tiến hành hai
công việc một lúc: Vừa phải ổn định và vừa phát triển một đất nước có
chiến tranh đồng thời mong giành được chiến thắng cộng sản.
Tiếng tăm của ông Diệm phần lớn nhờ vào những chương trình cải cách
xã hội. Ông là một khuôn mặt được quý mến bởi những người dân thường hơn
là những chính khách cả Việt lẫn Mỹ ở Saigòn.(…)
Cái lỗi lầm của chính quyền Keendy là đã ký thỏa ước Trung Lập Lào,
mở đường cho cộng sản miền Bắc xâm nhập.. Ông Ngô Đình Diệm đã tỏ bầy sự
tuyệt vọng đối với quyết định này của người Mỹ.. Từ nay, đường mòn
Hồ Chí Minh trở thành một xa lộ cho sự xâm nhập của Hà Nội, chúng ta đã
đặt Hồ Chí Minh ngồi vào cái ghế tài xế trong cuộc chiến tranh Việt
Nam.(..)
Diem quyết tâm duy trì độc lập chủ quyền và thường phản bác hoặc
không quan tâm đến những ý kiến của các cố vấn người Mỹ. Nói chung, ông
tự hào là một người quốc gia không chịu nghe theo những chỉ thị đến từ
người Mỹ cũng như trước đây từ phía người Pháp (1).
Cái sai lầm thứ ba của chính quyền Kennedy ở miền Nam, năm 1963
là có những bất đồng gia tăng với ông Diệm và họ đã khuyến khích và ủng
hộ cuộc đảo chính quân sự chống lại ông Diệm. Cái giai đoạn đáng xấu hổ
chấm dứt với việc giết ông Diệm và mở đường cho một giai đoạn chính trị
hỗn loạn ở miền Nam và đã buộc chúng ta phải gửi quân lính tham gia vào
cuộc chiến tranh..
Ông Diệm ổn định tình hình miền Nam như một hòn đá tảng giữ cho tòa
nhà khỏi sụp đổ.. Mọi xu hướng chính trị khác biệt phải quy tụ về một
mối và ông điều hợp sự khác biệt giữa các nhóm ấy và đặt tất cả các nhóm
ấy về vị trí của mình.
Và người ta chỉ hiểu được vai trò quan trọng sống còn của ông Diệm
một cách rõ ràng sau cái chết của ông, khi mà toàn thể hệ thống chính
trị miền Nam đã sụp đổ(2).
Hình ảnh ông Diệm bị các ký giả Tây Phương mở một mặt trận báo chí
gán cho ông đủ thứ như độc tài gia đình trị, đàn áp phật giáo thì nay
hình ảnh một lãnh tụ đạo đức, tài ba và có lòng yêu nước chân thành-
không phải tự nhiên- đã được tưởng niệm khắp nơi trên toàn thế giới- ở
những nơi nào có người Việt cư ngụ-.
Thật sự giữa hai người lãnh tụ giữa hai miền nay so sánh thì một
người đang sống lại và một người đang chìm dần vào dĩ vãng mà người ta
có ấn tượng là như thể bị lừa.
Nhưng nếu tìm hiểu thấu đáo, ta sẽ hiểu là do ông Diệm có lập trường
kiên định, đặt để chủ quyền độc lập dân tộc lên hàng đầu và lý tưởng
chống thực dân Pháp bằng mọi giá mà không có chỗ cho sự thỏa hiệp.
Cái chết tủi nhục của ông Diệm sau khi chết đang trở thành biểu tượng chân chính, một lý tưởng cho người Việt Quốc Gia.
Mặc dầu vậy nơi tấm mộ bia của ông ở Lái Thiêu còn bị che dấu tên
thật. Người ta chỉ để tên Thánh Goan Baoxitita-Huynh. Huynh là để chỉ là
anh..
Điều ấy đã đến lúc cần phải sửa đổi..
Những người ái mộ ông Diệm đã có lần lập tấm bia mộ ông với tên Ngô
Đình Diệm. Chính quyền cộng sản đã e ngại và ra lệnh gỡ bỏ tấm bia đó.
Rõ ràng Hà Nội sợ ngay cả một người đã chết- ngay cả một tấm bia mộ-
giống như trong trường hợp bức tượng người lính ở Nghĩa trang quân đội ở
biên Hòa trước đây.
Tầm vóc lịch sử của con người ấy nay được nhìn lại và những nhà viết
sử trẻ thuộc thế hệ thứ hai như Catton, Jessica Chapman và nhất là
Edward Miller đã cất lên một tiếng nói khác-.
Tiếng nói của lòng trung thực không bị lấn áp bởi những quyền lợi
chính trị phe phái. Trong số ấy còn phải kể thêm hai nhà sử học trẻ
người Việt là Trần Thị Liên và Nguyễn Thị Liên Hằng.
Họ không bị quá khứ bao vây ràng buộc hay ưu tư ám ảnh về việc bênh hay chống ông Diệm.
Những nhà sử học trẻ với thời gian đủ để bình tĩnh nhìn lại đã vượt
qua những nhà sử học lớp đàn anh như Bernard Fall, Jean Larteguy, John
Prados, Neil Sheehan hay những Haberstam, Frank Snepp. Những người này
phần đông đã phóng đại những sai lầm bất kỳ lớn nhỏ của một chế độ Cộng
Hòa còn non trẻ dựa trên một mẫu thức một chế độ dân chủ có dộ dài lịch
sử cả vài trăm năm. Mang vài trăm năm ra như thước đo để đòi hỏi một sớm
một chiều thay đổi cả một hệ tư tướng phong kiến, thuộc địa cả ngàn năm
là một đòi hỏi vô trách nhiệm.
Quả thực hiện nay có một sự nhìn lại, đánh giá lại các công trình
dưới thời Đệ Nhất Cộng Hòa như các thành quả không chối cãi đượ như: Ổn
định một triệu người di cư- dẹp Bình Xuyên- ổn định trật tự xã hội- Phát
triển giáo dục y tế và tạo dựng một quân đội hùng mạnh- có uy tín trên
trường Quốc tế vỏn vẹn với thời gian ngắn ngủi chín năm.
Chân dung ông Ngô Đình Diệm trước đây từng bị bôi nhọ bởi nhiều nhà
báo trong và ngoài nước- nhất là kể từ năm 1960 trở đi dưới thời kỳ TT
Kennedy..
Tuần trăng mật của chế độ Ngô Đình Diệm chỉ thật sự an bình và được
sự ủng hộ nhiệt tình cho đến hết nhiệm kỳ của đảng Cộng Hòa thời tổng
thống Eisenhower. TT. Mỹ đã đón tiếp ông Diệm- một trong những trường
hợp hiếm hoi- như một thượng khách và ra tận máy bay đón chào ông và cả
hai đi diễu hành trên một chiếc xe mui trần được đám đông dân chúng đón
chào trên đường phố Broadway ở thành phố Nữu Ước năm 1957. Ít vị quốc
khách nào của Mỹ được đón tiếp long trọng như vậy.
Nhưng từ khi TT Kennedy lên làm tổng thống thì tình trạng mỗi ngày
mỗi xấu đi mà nhà sử học trẻ Edward Miller, xuất bản một cuốn sách gần
đây đã lấy tựa đề tên sách đầy mỉa mai của ông là: Missaliance- Ngo Dinh
Diem, The United State and the fate of South Viet Nam. (Cuộc hôn nhân
không cân xứng, Ngô Đình Diệm and the fate of South Viet Nam)
Cuộc hôn nhân không tương xứng ấy mỗi ngày một căng thẳng dẫn đến đổ
vỡ- như một thứ chiến tranh lạnh giữa đôi bên- dẫn đưa đến quyết định
của chính TT Kennedy là phải thay thế Diệm. Diem must go..
Tại sao lại có sự căng thẳng ấy?
Là bởi vì TT. Ngô Đình Diệm là một nhà lãnh đạo có tầm nhìn viễn kiến
về chính trị có đường lối hẳn hoi mà không có một nhà lãnh đạo miền Nam
nào từ thời Bảo Đại có được.
Theo chính ông Ngô Đình Diệm thường bày tỏ trong các bài diễn văn của
ông là, nguyên tắc căn bản của một nhà lãnh đạo đất nước là phải đặt
chủ quyền đất nước, độc lập dân tộc như một nguyên tắc không thể tương
nhượng-.
Không có độc lập, tự chủ thì không có gì hết- Tout ou rien- Hoặc là có, hoặc không có..
Và chủ quyền là bất khả tương nhượng. Người ta không thể vì lợi ích
vật chất mà mất chủ quyền. Ông lấy tỉ dụ, nếu cứ nghe người Mỹ thì cuối
cùng ông chỉ còn là một thứ con bài cho người ta sai bảo. Chính Ed
Lansdale trong một bài phỏng vấn truyền hình do Stanley Karnow thực hiện
đã thú nhận rằng 10 ý kiến đưa ra cho ông Diệm thì may ra một điều được
ông nghe theo.
Đó là một sự thật để sau này giải tỏa được những tuyên truyền của
cộng sản như: Ông Diệm là con bài của Mỹ, Mỹ-Diệm hay trục của điều xấu:
Spellman-Vatican- Diệm.
Đường lối thứ hai của ông là chống Pháp thực dân và chống cộng sản độc tài.
Chính vì ba nguyên tắc này mà ông được coi như là thuộc lực lượng thứ
ba (3e force). Nghĩa là chống cả Pháp lẫn thực dân. Nhiều người cho là
ông Diệm là người bướng bỉnh, cố chấp, người khác cho ông là không có
cái mềm dẻo chính trị của một chính trị gia, hoặc ông là loại người ngây
thơ, thiếu bén nhậy chính trị.
Tất cả những nhận xét trên chỉ đúng một phần, phần còn lại là sai, vì họ đã không hiểu những viễn kiến chính trị của ông.
Viễn kiến chính trị ấy ông đã theo đuổi suốt cuộc đời làm chính trị
của ông và sau này xét công hay tội đều phải căn cứ trên viễn kiến chính
trị này.
Tiến sĩ Trần Thị Liên trong luận án tiến sĩ sử của bà cho thấy rằng
cả người Pháp lẫn Bảo Đại cũng như giới lãnh đạo công giáo như giám mục
Lê Hữu Từ đều cho thấy ông Diệm và Nhu là những người không bao giờ chấp
nhận hai chữ Thỏa Hiệp.
Ông Ngô Đình Nhu từng viết như sau về lập trường cố định của anh em
ông: Và theo ông Nhu: nguyên tắc nền tảng để có thế cứu vãn Việt Nam là (3).
Điều quan trọng đối với ông Nhu là từ chối tất cả sự hợp tác với
người Pháp, bởi vì theo ông ta tất cả các người công giáo đều có hai bổn
phận: với tư cách người Việt Nam phải loại trừ khỏi ách đô hộ của người
ngoại quốc và tranh đấu chống lại ý thức hệ cộng sản.(…)thỏa hiệp với
người Pháp không phải là một giải pháp. Chẳng những vậy còn là một tội
ác làm suy yếu lực lượng kháng chiến..(..)
Ông Nhu viết tiếp: chủ nghĩa quốc gia tranh đấu một mất một còn là vũ khí hữu hiệu chống lại cộng sản và chủ nghĩa thực dân.
Bảo Đại sau khi gặp Bollaert ở Hồng Kông cũng ghi lại thái độ của ông Diệm như sau:
Diệm là người phản đối mạnh mẽ nhất. Đối với Diệm, những nhượng
bộ của Pháp rõ ràng không đủ khi hạn chế chủ quyền quốc gia bằng cách
sát nhập vào Liên Hiệp Pháp. Đối với ông ta, đó là những đề nghị sai
lệch. Trần Văn Lý cũng chia xẻ quan điểm của ông Ngô Đình Diệm. Cả hai
đã bị ảnh hưởng bởi các diễn tiến của các phong trào giải thực đang diễn
ra đồng thời tại Ấn Độ và Miến Điện và họ đã đưa ra một chương trình
nhờ đó cho phép Việt Nam có quy chế tự trị Domino.(Quy chế tự trị trong
Liên Hiệp Anh- NVL).
Đối với họ, đó là giải pháp duy nhất có thể chấp nhận được đối với những người quốc gia Việt Nam. (4)
Lần chót trong một buổi họp ở Hồng Kông với Bảo Đại, một lần nữa ông
Diệm đã lên án một cách mạnh mẽ về con đường thỏa hiệp của Bảo Đại khi
ông này đặt bút ký vào Hiệp định Élysée. Ông Diệm coi đây như một sự đầu
hàng người Pháp. Sau đó, kể như hai bên đoạn giao.
Và Bảo Đại tỏ ra thất vọng viết:
Với Diệm, chúng ta chỉ có một thái độ chờ đợi.(5)
Lập trường chính trị cứng rắn của ông Diệm cũng buộc lòng giám mục Lê
Hữu Từ gửi một phái viên thân cận là luật sư Lê Quang Luật nhằm thuyết
phục ông Diệm về hợp tác với Bảo Đại. Kết quả là bị ông Ngô Đình Diệm
phủi tay. Lê Quang Luật cho người Pháp hay là kết quả thương lượng không
đem lại kết quả gì vì thái độ cứng rắn của ông Diệm:
Ngô Đình Diệm không cho thấy một chút hy vọng gì ông ta ra khỏi
thái độ chờ thời (attentisme) và thay đổi quan điểm chính trị của ông
ta. Ông Diệm tỏ ra một thái độ ghét cay ghét đắng Bảo Đại vì lý do Bảo
Đại là người có cá tính mềm yếu và không vững vàng. Giả dụ nếu Ngô Đình
Diệm chấp nhận lên cầm quyền, ông ta sẽ tiến hành một cuộc chiến chống
Cộng sản tới cùng với điều kiện được sự hỗ trợ của Bảo Đại.
Và sự hỗ trợ đó đã không có.
Diệm đã không muốn tham gia chính quyền vì những xác tín chính trị của ông ta. (6)
Cũng theo đường lối này mà đã ba lần ông từ chối lời mời của ông Bảo
Đại ra làm thủ tướng. Lần đầu lúc ông làm thượng thư triều đình, ông đã
xin từ chức, tiện đó Bảo Đại đã cách chức và tước đoạt mọi phẩm hàm vào
năm 1933, sau đó lại cho phục chức. Khi bị cách chức, ông mất danh vị
nhị phẩm triều đình và lương bổng 400/tháng. Viết về việc này, ông Phan
Khôi cho rằng trong vòng 50 năm trở lại đây từ đời Thành Thái chưa có
một vị sĩ phu bào có khí tiết và danh dự như Ngô Đình Diệm. Danh ông nổi
như cồn về việc từ chức của ông để phản đối Bảo Đại thỏa hiệp với Pháp.
Phan Khôi viết:
Sĩ phu liêm sỉ chi đạo táng, chính câu ông Phan Châu Trinh nói
như thế. Con người mất cả liêm sỉ là con người bỏ; huống chi cả một đám
người mất liêm sỉ, mà còn mong gì được ư?
Nhờ ông Ngô Đình Diệm vớt lại nhiều ít, nhờ sự cách chức và khai
phục ông Ngô Đình Diệm vớt lại nhiều ít, họa may cái lòng liêm sỉ của sĩ
phu Việt Nam ngoi dạy chăng? (7)
Cụ Phan Khôi mới chỉ nhấn mạnh tới cái đức tính liêm sỉ của ông Ngô
Đình Diệm. Nhưng điều chính yếu trong việc từ chức này là một quan điểm
chính trị dứ/t khoát không hợp tác với Pháp.
Nhưng cũng vì đường lối cứng rắn của ông nên ông cũng bị cộng sản lên
án tử hình và Pháp không bảo đảm an ninh cho ông-. Ông buộc lòng phải
dời Việt Nam chọn bước đường lưu vong vào tháng 8-1950 cùng với ngưới
anh là Giám mục Ngô Đình Thục.
Thoạt đầu ông ghé Hồng Kông rồi sang Nhật Bản. Ở đây ông có dịp gặp
lại một đồng chí của ông là Cường Để- ông đã xưng hô là bệ hạ-.Nhưng lá
bài Cường Để đã không còn hữu dụng khi Nhật thua trận với đồng minh.
Ông cũng tìm cách xin găp vị tướng lừng danh của Mỹ là Douglas MacArthur. Nhưng đã không có kết quả..
Một cái may mắn là ông đã gặp được một giáo sư người Mỹ, làm tình báo
cho CIA, ông này sãn sàng giúp đỡ ông Diệm và họ đã trở thành bạn. Đó
là ông Wesley R. Fishel. (giáo sư Khoa Học Chính Trị, Michigan State
University, 31, được coi là một chuyên gia đầy tài năng và có nhiều quan
hệ với những nhân vật lãnh đạo ở Á Châu). Ông này nhận ra ông Diệm là
một gương mặt sắc bén về chính trị, có niềm tin mãnh liệt và quyết liệt
chống Cộng. Ông cũng là người đưa ông Diệm vào làm việc trong cơ quan
của ông với tư cách một chuyên viên đặc trách về Đông Nam Á.
Thật ra, sang Mỹ, phần lớn thời gian ông Diệm phải nằm chờ thời tại
một tu viện ở Nữu Ước. Linh mục Phó viện truởng của tu viện tên là
Daniel Lyons, dòng tên, sau này có viết lại trong cuốn sách của ông:
Viet Nam Crisis như sau
Ông Diệm ở lầu hai và ngày ngày ông học thêm tiếng Anh và đọc
lịch sử Mỹ Quốc. Vì không phải một nhân vật có chức quyền nên không được
giới chức Mỹ tiếp đón. Họ tỏ ra lạnh nhạt với ông.(8)
Sau này do Fisel giới thiệu ông quen biết được một vài nhân vật trong
chính giới Mỹ như các hồng y Cushing và nhất là Spellman và các thượng
nghị sĩ dân chủ như Mike Mansfield, John F. Kennedy, nhất là ông tòa
William,O Douglas và linh mục Raymond J. de Jeagher..( ông đã quen biết
linh mục này từ năm 1947).
Kết quả của những mối liên lạc này cũng không đi đến đâu và ông tỏ ra
tuyệt vọng. Mùa xuân 1953 ông quyết định bỏ nước Mỹ từ bỏ chính trị đến
ở một tu viện dòng Benedictin, St Andre ở Bỉ..
Trong bữa ăn từ giã nước Mỹ do ông tòa William O. Douglas khoản đãi
ông Diệm vào ngày 8-5-1953, ông Diệm đã có dịp gặp những vị khách mời
quan trọng như Thượng Nghị Sĩ Mike Mansfield và John F. Kennedy. Trong
bữa ăn này, một lần nữa, ông Diệm phê phán Bảo Đại vẫn đi tìm một giải
pháp chính trị ảo vọng bằng cách tựa vào thế Liên Hiệp Pháp .
Ít ra thì ông cũng gửi đi đuợc một tín hiệu cho chính giới Mỹ thấy
rằng lá bài giải pháp Bảo Đại tỏ ra không hợp thời nữa và ngụ ý rằng
không ai khác, ngoài ông ra có thể đưa được bài toán giải đáp cho những
vấn đề phức tạp của Việt Nam.
Việc rời khỏi Mỹ là dấu hiệu cho thấy ông Diệm không tìm được một lối
ra cho bài toán VN ra khỏi quỹ đạo người Pháp, đồng thời không tìm được
sự ủng hộ tích cực của chính giới Mỹ để chống cộng sản.
Điều đó cho thấy rõ ràng con đường chính trị của Diệm là khởi từ Paris chứ không phải Hoa Thạnh Đốn.
Về Paris, ông có dịp được gặp TT Pháp và sau đây là nội dung được ghi lại trong Hồi Ký của TT Pháp như sau:
Nỗi lo lắng chính yếu của nhà lãnh đạo Thiên Chúa giáo là sự chấp
nhận một chính quyền Việt Nam hoàn toàn độc lập. Không thể chấp nhận
tình trạng hai quyền lực (dualité) chính quyền. Nghĩa là cần có một
chính quyền thực sự có trách nhiệm.
TT. Vincent Auriol ghi nhận thêm:
Một lá bài chính đáng có thể một ngày nào đó phải được dùng đến :
Diệm một người Quốc Gia thuần túy. Một người đã chống đối lại chúng ta
một cách kịch liệt. Một người rất khó để có thể điều khiển. Nhưng trung
thực và liêm khiết. Rất là đố kỵ với thối nát lúc nhúc chung quanh Bảo
Đại, và là một người có uy tín lớn lao. (9)
Gần đây nhất, chúng tôi được biết linh mục bề trên dòng Benedictin,
tại Bỉ, Viện phụ René Forbe, bề trên của Đan Viện. Sau 60 năm giữ kín lá
thư của ông Diệm xin đi tu trong bậc trợ sĩ. Trong dịp công bố lá thư
này, có sự chứng kiến của một số thân thuộc của ông Diệm như bà
Charlotte Ngô Đình Luyện, bà Marie Claude Ngô Đình Luyện và bà
E1lizabeth Nguyễn Thị Thu Hồng- em gái cố hồng y Nguyễn Văn Thuận-. Cũng
theo vị bề trên Đan Viện, ông Diệm đã trú ngụ ở Đan Viện 6 tháng trước
khi quyết định rời tu viện.
Lá thư xin đi tu của ông Diệm là một tài liệu vô cùng quý giá, vì nó
làm sáng tỏ sinh mệnh chính trị của ông Diệm, đánh tan cái dư luận ác ý,
thổi phồng gán ghép ông Diệm là một lá bài của Mỹ qua cái trục
Spellman- Vatican- Ngô Đình Diệm.
Đối với tôi, lá thư xin đi tu của ông Diệm là một soi sáng lịch sử
sau 60 năm. Nó cho ta thấy rằng một lúc nào đó: Nắng đã lên. Sự thật
được trả về cho sự thật.
Trong Viet Nam, a History, Karnow cũng đã đưa ra một khẳng định phủ
nhận những tin đồn của một vài tác giả Mỹ như Robert Scheer trong How
the United States got involved in Viet Nam và tác giả Việt (trường hợp
Vũ Ngự Chiêu)là có tính cách tiểu thuyết xây dựng chung quanh huyền
thoại Spellman này.
Sau này sử gia Edward Miller cũng đồng quan điểm với Stanley Karnow
cho rằng: Những quan niệm cho rằng công giáo là yếu tố chủ chốt giải
thích cho khả năng giành được sự ủng hộ của người Mỹ giỏi lắm cũng chỉ
là phóng đại.(10)
Và nếu chúng ta căn cứ vào những người trong cuộc như Bảo Đại, chúng
ta thấy rõ việc chọn lựa ông Diệm làm thủ tướng là quyết định từ Bảo Đại
với sự tham khảo ý kiến của nhiều chính giới ở Pháp và rằng những người
này đều đồng ý việc chọn lựa ông Diệm làm thủ tướng..
Cùng lắm một vài chính giới Mỹchỉ đóng vai trò tham khảo như các ông
Bedell Smith và Bonsai. Và chỉ khi đã quyết định chọn ông Diệm rồi, ông
Bảo Đại mới tiếp xúc với Ngoại Trưởng Foster Dulles để cho biết quyết
định của mình.
Tóm lại có tham khảo phía Mỹ mà không có bất cứ áp lực nào từ phía người Mỹ trong quyết định chọn ông Diệm làm thủ tướng.
Phần Arthur J.Dommen đã dành hẳn một chương nói về việc này nhan đề:
The choice of Diem trong đó nhấn mạnh chính ông Bảo Đại có quyết định về
việc chọn lựa khó khăn này:
4 ngày trước khi đến Paris, Bảo Đại đã triệu Ngô Đình Diệm từ tu
viện St Andrew Bruges đến gặp ông ta. Một chủ đích rõ ràng muốn giao
trọng trách cho Ngô Đình Diệm bất kể sự chống đối của người Pháp. Trong
đó dù không trực tiếp nói ra, ông Bảo Đại cũng muốn sự đồng tình ủng hộ
về phía người Mỹ. (11)
Trong cuốn sách của Edward Miller nêu ở trên, ông còn khẳng định rằng:
Những điều viết biếm họa về ông Diệm chỉ căn cứ trên những giả
định sai lầm và nhiều những điều kết luận rút ra từ những giả định đó
đều sai lạc..Chẳng hạn trái ngược với những đồn đại, Diệm chỉ là thứ bù
nhìn của Mỹ, Diem đã nắm được quyền hành vào năm 1954 chỉ do những cố
gắng cá nhân của ông và của những anh em của ông, mà không do một vận
động áp lực nào từ phía Mỹ.
Edward nói thêm:
Và ngay sự thành công kế tiếp trong việc củng cố quyền lực của
ông ở miền Nam VN cũng chỉ là do kết quả do những vận dụng của riêng ông
mà thôi. (12)
Và phải chăng viễn kiến chính trị về một con đường thứ ba vừa chống
Pháp, vừa chống Việt Minh nay là thời cơ thuận tiện để ông Diệm thực
hiện giấc mơ chính trị của mình?
Cái chết của ông kéo theo một thảm trạng của miền Nam cuối cùng chỉ
vì muốn bảo vệ chủ quyền độc lập quốc gia, không đồng thuận với người
Mỹ.
Quả đúng là một cuộc hôn nhân gượng ép mà ngay từ đầu cả hai bên đều thấy không thể kéo dài được nữa.
————————————————-
Ghi chú:
(1) No more Viet Nam, Richard Nixon 57-62
(2) No more Viet Nam. Ibid trang 63-65
(3) Trần Thị Liên, Les Catholiques Vietnamiens pendant la guerre
d’indépendance ( 1945-1954) entre la reconquête coloniale et la
résistance communsite.
(4) Bao Đai, Le Dragon D’Annam, 1980, trang 190-200
(5) Bao Dai, Ibid, trang 198
(6) ASAT 10 11 1039, Hanoi, le 24-3-1950, Fiche sur entretien avec Mr Le Quang Luat le 23-3-1950, peu après son retour à Sài Gòn
(7) Việt-studies, Một việc rất có ảnh hưởng đến tâm thuật của sĩ phu. Cách chức và khai phục ông Ngô Đình Diệm, Lại Nguyên Ân
(8) Viet Nam Crisis, Stephen Pan, Daniel Lyons, S.J. trang 82-83
(9) Vincent Auriol, Journal du Septennat ( 1947-1954). Trích lại Tran Thi Lien, Ibid, trang 521
(10) Vision, Power and Agency : The ascent of Ngo Dinh Diem 1945-1954
Eddward Miller, journal of southeast Asian Studies, trg 433-458, trích
lại trong cuộc Cách Mạng Nhân Vị
(11) The Indochinese Experience, Arthur J. Dommen, trang 237
(12) Misalliance, Ngo Dinh Diem, The United States and the fate of Viet Nam, Edward Miller, trang 15
© Nguyễn Văn Lục
© Đàn Chim Việt