Hồ Ngọc Nhuận
Bây giờ người ta ta ít nói tới “vườn địa đàng”, mà chỉ nói tới
thiên đàng hay niết bàn. Theo một vài truyền thuyết thì “vườn địa đàng”
là có thật hồi mới tạo thiên lập địa, nhưng đã bị tổ tiên loài người
phạm tội đánh mất, nên con người từ đó phải biết lo tu thân để mong sau
khi chết được lên thiên đàng mà hưởng phước đời đời, không phải xuống
địa ngục.
Vậy thiên đàng là ở đâu?
Người ta có thói quen chỉ lên trời, còn địa ngục thì chỉ xuống đất.
Mà quên rằng trái đất sau ông Galilée là không vuông, mà tròn. Bên kia
trái đất cũng là trời, nếu chỉ như vậy thì thiên đàng và hỏa ngục cùng ở
một nơi sao?
Theo một số người thì điều này là cũng có thể và có lý lắm. Theo họ,
thiên đàng không ở một nơi nào hết, mà là một trạng thái hưởng thụ, vật
chất hay tinh thần. Người ta không từng nói đã lên thiên đàng, đã gặp
thiên đàng khi đạt được một điều gì vui sướng nhất, sảng khoái nhất trần
gian đó sao? Không thiếu người trong đời đã khoe là đã từng được dịp
lên đến “chín tầng mây”. Mà “chín tầng mây” tức là một thứ thiên đàng
rồi. Vậy thiên đàng nó ở ngay trong lòng mình. Đi bộ cả buổi mà gặp một
ly trà đá thì đúng là gặp thiên đàng.
Nhưng nếu cứ muốn nó phải ở một nơi cụ thể nào đó, thì ở đâu mà tình
trạng hưởng thụ được cho là tuyệt vời lý tưởng nhất thì ở đó là thiên
đàng. Một triền đồi, một mái nhà tranh, một doi đất bên bờ biển vắng
trên mảnh đất quê hương có thể là một thiên đàng cho ai đó. Có nhiều
vùng thiên nhiên tuyệt đẹp trên thế giới cũng được người ta tôn vinh là
thiên đường, như thiên đường trắng của các dãy núi tuyết vĩnh cữu. Và
Tình Yêu. Và cả những giấc mơ nữa. Có người vì vậy mà suốt đời bị cả
những người thân của mình cho là mãi sống trên mây. Kỳ thật là họ đang
sống trong những giấc mộng của mình, mà không phải là ác mộng hay mộng
ác.
Ngược lại thì hỏa ngục cũng vậy. Ngược lại thì không thiếu người tội
nghiệp đã gặp phải hỏa ngục ngay trong nhà mình. Nhân loại cũng không
thiếu cảnh một dân tộc phải sống trong chế độ gông kìm của một địa ngục
trần thế. Nếu địa ngục thật sự có nhiều tầng, thì chế độ của bọn Khmer
Đỏ Pol Pot không biết ở tầng thứ mấy, mà người dân Campuchia, không trừ
các vị sư sải của đạo Phật, đã phải kéo lê kiếp sống hãi hùng trong đó
suốt 4 năm dài. Cả những chú khỉ hoang ở Angkor Vat cũng đến phải chết
đói. Chế độ cách mạng văn hóa của Mao Trạch Đông cũng là một tầng địa
ngục, hay tất cả các tầng địa ngục gộp lại cũng nên.
Nhưng xin trở lại chuyện cái thiên đàng của “cái giáo phái”. Nó không
giống với thiên đàng trong niềm tin của một giáo phái nào khác.
Như giáo phái Aum Shinrikyo ở Nhật chẳng hạn. Báo chí thế giới đã
từng nói đến cái gọi là “giáo phái của giới tinh hoa” này rất nhiều vào
cuối những năm 90 của thế kỷ trước. Giáo phái Aum, nói tóm tắt, cũng rao
giảng về việc cứu nhân độ thế, về ngày tận thế. Nhưng cái khác căn bản
của nó là khi rao giảng về ngày tận thế, nó lại tin nó có khả năng thúc
đẩy ngày tận thế mau đến bằng lợi dụng chiến tranh. Tận thế, nhưng Aum
vẫn còn, và ai tin theo nó thì vẫn tồn tại để cùng với nó ngự trị trên
thiên hạ đời đời. “Nổi tiếng” nhất là cái lần nó góp phần “thúc đẩy ngày
tận thế” tới sớm bằng cuộc tấn công tàu điện ngầm ở Tokyo với chất độc
sarin vào sáng ngày 20-3-1995, giết chết 13 người, làm bị thương nặng 54
người và 980 người nhẹ, theo con số chính thức. Cảnh sát còn khám phá ở
tổng hành dinh của giáo phái dưới chân núi Phú Sĩ hằng kho chất nổ, vũ
khí hóa học, vũ khí vi trùng… ước tính có khả năng giết hại ít nhất 4
triệu người, và các phòng bào chế các chất gây nghiện, như LSD… Sau
cùng, giáo chủ của Aum là Shoko Asahara và mấy môn đệ hàng đầu cũng đã
bị bắt và bị chung thẩm kết án tử hình vào ngày 15–9-2006.
Khác với Aum, giáo phái Đền Mặt Trời ở Thụy Sĩ và Canada thì lại gởi
gắm đức tin vào một thiên đàng ở thế giới khác, ở một hành tinh khác. Và
muốn đến đó thật sớm bằng cách tự sát và giúp nhau tự sát tập thể.
Trước sau, từ tháng 9-1994 đến tháng 3-1997 có tất cả 4 vụ thảm sát hay
tự sát tập thể làm xôn xao dư luận ở châu Âu và Bắc Mỹ, mà vụ có nạn
nhân đông nhất là vụ xảy ra ngày 05-10-1994, tại 2 nơi ở Thụy Sĩ, với
tổng cộng 53 mạng người, trong đó có cả một giáo chủ sáng lập giáo phái,
cùng người bạn đời và con gái… Mọi chuyện rồi cũng chìm vào quên lãng
sau phiên tòa năm 2006, trả tự do cho nghi can duy nhất còn lại trong
nội vụ…
Hoàn toàn không giống với hai giáo phái điển hình kể trên, “cái giáo
phái” nói ở đây nó thừa biết không có ai qua đời mà trở lại để cho biết
thiên đàng hay hỏa ngục nó ra làm sao. Nếu có thì chắc tội ác loài người
không đến nổi tràn ngập thế gian như xưa nay. Nhất là tội ác đối với
con người. Là tội nặng nhất, vì chống lại Tình Yêu.
Cho nên “cái giáo phái” nó không chờ ngày tận thế, cũng không chờ
kiếp sau, mà chủ trương xây dựng một thiên đàng ngay ở trái đất này, một
vườn địa đàng.
Có thể được không?
Từ trước tới nay, lâu lâu người ta cũng nghe ai đó nói qua về một
điều tương tự. Nhưng vừa rồi, qua tin các báo chính thức, có một ông
lãnh đạo cao ngất đã chính thức tuyên bố về việc ông cũng đang xây dựng
một “cái na ná”, mà ông lo không biết “cái na ná” của ông đến cuối thế
kỷ 21 này có xong hay không?!
Trong khi đó thì có một cố tướng lãnh anh hùng, một nhà tình báo
thượng thặng vừa là một nhà báo nổi tiếng, lúc sinh tiền đã từng tâm sự
với bạn bè, đồng nghiệp làm báo trong ngoài nước, về một “cái na ná” như
cái mà ông lãnh đạo cao ngất nói trên tuyên bố đang lo xây dựng. Theo
ông tướng nhà báo, cái vườn địa đàng, hay “cái na ná”, nếu có thật, thì
phải chờ ít nhất một ngàn năm nữa may ra mới đến đó được. Còn nếu ai sốt
ruột, muốn có nó ngay, thì nên vô rừng mà sống như Tarzan, với Tarzan,
nếu đâu đó thật sự còn rừng. Ông bạn nhà báo anh hùng này nói vậy là vì
ông tham gia hoạt động vì lòng yêu nước yêu dân, như nhiều đồng bào bạn
hữu khác của ông, chớ không hề có chút ảo tưởng về cái thiên đàng hay
“cái na ná” nào do “cái giáo phái” nào hứa hẹn. Và ngày nay, nếu ông
nghe được cái ông lãnh đạo cao ngất tuyên bố như trên kia, và chắc là
ông nghe được, thì ông phải đến thét lên là cái ông cao ngất đó lại tiếp
tục “nói theo các báo Sự Thật”.
Còn người dân ở đây, đứng trên nhiều góc độ khác nhau, thì mỗi người
đều từng chứng kiến mỗi ngày cái vườn địa đàng của “cái giáo phái” đó từ
rất lâu rồi. Người dân ở đây đã thấy hàng hàng lớp lớp các đội tiên
phong của “cái giáo phái”, rồi toàn bộ “cái phần không nhỏ” của “cái
giáo phái”, đã “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc”… vào cái vườn địa
đàng của nó từ lâu rồi. Chớ không cần chờ đến cuối thế kỷ để được thấy
“cái sự thật thế kỷ” của cái ông lãnh đạo cao ngất trên kia nó ra làm
sao.
Vậy cái vườn địa đàng hay thiên đàng dưới thế của “cái giáo phái” nó là cái gì, như thế nào? Và nó ở đâu, theo người dân?
Theo người dân thì nó cũng ở trên cùng mặt đất với dân đen, nhưng mọi
thứ của nó đều như trong một hành tinh khác, với cuộc sống, nếp sống,
mức sống, với tất cả mọi thứ đều hoàn toàn khác với kiếp sống của người
dân. Mà một trời một vực.
Nó là cái thứ được “cái giáo phái” sinh ra để tha hồ hưởng thụ và
không hề bị trừng phạt. Thiên đàng thì làm gì có phạt. Chỉ có “điều
chuyển” qua lại, lên xuống trong cái hệ thống tổ chức của “cái giáo
phái” để mãi mãi tiếp tục hưởng.
Dân đen phải đổ mồ hôi, phải lao động mới có ăn. Dân trong vườn địa
đàng của “cái giáo phái” không phải đổ mồ hôi mà có sẵn đủ thứ để ăn.
Hằng núi đủ thứ để ăn, bao nhiêu đời con cháu ăn hoài không hết.
Dân trong vườn địa đàng của “cái giáo phái” không cần lao động, chỉ
cần biết ký tên. Ký ở góc đường, ký ở lầu cao, ở các ngân hàng, dưới các
giấy phép, dưới các dự án, các gói thầu, các hợp đồng; dưới quỹ lương,
quỹ vay, quỹ viện trợ; dưới các chính sách, nghị quyết… Hãy nhìn những
thứ ngồn ngộn nó thãi ra, và chừa ra, để chôn làm nền cho cái vườn địa
đàng của nó trên cả nước thì biết sức ăn của nó khủng khiếp đến nhường
nào.
Nó hơn là một thứ ôn dịch, hơn là một đại nạn hay quốc nạn, trăm năm
hay ngàn năm. Vì trăm hay ngàn thì cũng qua, mà cái này, ở đây, theo chủ
trương của nó, là muôn đời.
Muôn đời trên lưng người dân. Trừ phi tới ngày nó quyết định bán mảo từng gói, hay trọn gói để bỏ đi làm ăn nơi khác…
Cái ông lãnh đạo cao ngất trên kia tuyên bố đang lo xây dựng “cái na
ná” của ông trước cuối thế kỷ là tung hỏa mù. Để bao giấu cái vườn địa
đàng mà “cái thành phần không nhỏ” của “cái giáo phái” đã làm ổ trong đó
từ lâu.
Ông nói vậy là nói xạo, vì không ai đi xây dựng một cái đã sập cách
đây chỉ mới hơn 20 năm, ở chính cái nơi mà nó cũng chỉ sống vỏn vẹn có
74 năm. Không ai đi xây dựng những cái đã sập ở nhiều nơi cách đây cũng
chỉ mới vài mươi năm, sau khi chỉ sống vỏn vẹn có 44 năm.
Và cái sớm muộn cũng sẽ sập là ở cái xứ nổi tiếng người ăn thịt
người, nổi tiếng đốt sách chôn học trò, đập tượng ông Khổng rồi lại bày
trò bịp bợm đi dựng lại ở khắp nơi trong ngoài nước. Cái xứ có truyền
thống bá quyền chuyên đàn áp các dân tộc thiểu số, luôn âm mưu xâm lấn,
thôn tính các nước chúng gọi là man di chung quanh.
Cát sa mạc đang lấn sâu vào nội địa cái xứ đó, bụi cát sa mạc định kỳ
phủ trùm thủ đô cái xứ đó, nạn ô nhiễm môi trường kinh niên trên các
thành phố đông dân, sóng di dân ồ ạt lòng vòng trong nước và ra ngoài
nước… là những điềm báo trước ngày tàn của bọn bành trướng đó.
Vậy thiên đàng của “cái giáo phái” ở đây nó là cái gì, ở đâu?
Chưa nói ra hết, nhưng bà con ở đây ai cũng biết. Nó chính là chế độ tham nhũng, là tham nhũng đã trở thành chế độ.
04-11-2013
H.N.N.