Ts Nguyễn Thanh Giang
Một người nông dân đốt rơm rạ ở ngoại thành Hà Nội vào ngày 14 tháng 6 năm 2013.
Trăn trở trước hiện trạng các đoàn biểu tình khiếu kiện đông người
ngày càng rầm rộ kéo về 110 Cầu Giấy – Hà Nội và trụ sở Văn phòng 2 của
Quốc hội ở Sài Gòn, trong bài “Quản lý đất đai – Những khía cạnh đặc
thù” đăng trên báo Lao Động trong số ra hồi nửa cuối tháng 8 năm 2007,
ủy viên Bộ Chính trị, bí thư Thành ủy Hà Nội Phạm Quang Nghị, một đồng
hương lớp sau của tôi đã nêu mấy câu hỏi khái quát:
-“Có nhiều ý kiến cho rằng, trình độ, năng lực và phẩm chất cán bộ
các cấp yếu kém và tiêu cực là nguyên nhân chủ yếu gây nên bất bình
khiếu kiện của người dân. Liệu giải thích như vậy đã thật đúng chưa ?
-Ý kiến khác cho rằng nguyên nhân chủ yếu là do người dân hiểu sai,
làm sai hoặc cố tình đòi hỏi những lợi ích không thể đáp ứng được. Lẽ
nào nhân dân ta nhiều người thiếu hiểu biết và thiếu tôn trọng luật pháp
đến vậy ?
-Có ý kiến giải thích, cái sai này chủ yếu là do các cấp bên dưới,
do có sự hiểu sai, làm sai. Nghe ra cũng không ổn. Vậy vì sao cái sai
chỉ chủ yếu tập trung chủ yếu ở lĩnh vực này mà không là các lĩnh vực
khác, bên trên thì đúng, còn bên dưới thì sai?”
Những câu hỏi vừa như đặt vấn đề, vừa có phần tự trả lời ấy có yếu
tố dũng cảm, dám nhìn thẳng vào sự thật và tỏ ra muốn tiếp cận chân lý.
Tuy nhiên, liệu như vậy là đã dám đi vào cốt lõi vấn đề chưa ?
Tư hữu hóa đất đai, tiến bộ thời phong kiến VN
Trong tư duy tổng hợp của người Việt Nam về những cương vực núi
sông, mây gió; về quốc sử, tổ tiên; về bản quán, họ hàng …, yếu tố “đất”
luôn luôn xuất hiện đầu tiên. Người Việt Nam gọi tổ quốc mình là “đất
nước”. Trong kho tàng thi ca Việt Nam thời chống Pháp, có lẽ bài thơ
hùng tráng nhất là bài “Đất nước” của Nguyễn Đình Thi. Theo nhà thơ này,
tổ quốc được hồi sinh sau cách mạng như cũng từ đất trồi lên: “Nước
Việt Nam từ máu lửa. Rũ bùn đứng dậy sáng lòa”.
Từ thuở vua Hùng dựng nước đến nhiều thế kỷ về sau, đất đai đều của
nhà vua. Đất của các lãnh chúa đều do vua ban qua những thác đao điền.
Đến thế kỷ thứ X, chế độ sở hữu công cộng về ruộng đất vẫn tồn tại. Tuy
nhiên, trong quá trình vận động phát triển của xã hội, bắt đầu từ thế kỷ
XII, sở hữu tư nhân về ruộng đất đã xuất hiện dần dần từ cá biệt đến
phổ biến. Nhà nước Lý và Trần không những không ngăn chặn mà còn tạo
điều kiện để sở hữu tư nhân về ruộng đất phát triển bằng nhiều cách: bán
ruộng công cho dân, cho phép mua, bán, chuộc theo luật lệ, cho phép
vương hầu, quý tộc, phò mã, cung tần lập điền trang…
Theo Đại Việt sử ký toàn thư, năm Giáp Dần (1254) vua Trần Thái Tông
xuống chiếu: “ Bán ruộng công, mỗi diện (mẫu) là 5 quan tiền, cho phép
dân mua làm ruộng tư ”.
Đất trồng hoa màu bên cạnh những tòa nhà căn hộ cao cấp tại quận Cầu Giấy, thành phố Hà Nội hôm 24 tháng 06 năm 2010. AFP.
Để tạo điều kiện cho mua, bán, chuộc, nhượng đất đai được dễ dàng,
tháng chạp năm Nhâm Tuất (1142) vua Lý Anh Tông xuống chiếu: “ Những
người cầm đợ ruộng thục trong vòng 20 năm thì cho phép chuộc lại; việc
tranh chấp ruộng đất trong vòng 5 năm hay 10 năm thì còn được tâu kiện;
ai có ruộng đất bỏ hoang bị người khác cầy cấy, trồng trọt trong vòng
một năm thì được kiện mà nhận lại, quá hạn ấy thì cấm. Làm trái thì xử
80 trượng”.
Để tránh tình trạng sử dụng quyền uy cướp đoạt đất đai, nhà vua lại
xuống chiếu: “Những người tranh nhau ruộng ao, của cải không được nhờ
cậy nhà quyền thế, làm trái thì đánh 80 trượng xử tội đồ”.
Để bồi hoàn thỏa đáng khi trưng thu đất đai, năm Mậu Thân (1248) vua
Trần Thái Tông cho phép trưng thu đất để dắp đê nhưng quy định: “Chỗ
nào đắp thì đo xem mất bao nhiêu ruộng đất của dân, theo thời giá trả
lại tiền”.
Để phát triển đất canh tác, ngay từ thời Lý đã tương truyền câu
chuyện về một người có tên là Hoàng Lệ Mật người huyện Gia Lâm vì có
công mò được xác một công chúa nên được nhà vua cho đem dân nghèo ở Lệ
Mật đến khai hoang lập làng ở phía tây thành Thăng Long, hiện còn di
tích đền thờ gần với khu “thập tam trại ”.
Năm Bính Dần (1266), Trần Thánh Tông “ xuống chiếu cho vương hầu,
công chúa, phò mã, cung tần chiêu tập dân phiêu tán, không sản nghiệp
làm nô tỳ để khai khẩn ruộng bỏ hoang, lập thành điền trang”. Do tác
động của chủ trương này, một loạt điền trang xuất hiện như: điền trang
của thượng tướng Trần Phó Duyệt, (cha của Trần Khánh Dư) ở ven sông Kinh
Thầy (Chí Linh, Hải Dương); điền trang của An sinh vương Trần Liễu (cha
của Trần Hưng Đạo) ở An Lạc (xã Bảo Lộc, huyện Mỹ Lộc, Nam Định); điền
trang của công chúa Trần Khắc Hãn ở An Nội và Cổ Nhuế (Từ Liêm, Hà Nội);
điền trang của Trần Khánh Dư ở Linh Giang …
Đến cuối đời Trần, hoàng hậu Bạch Ngọc (vợ vua Trần Duệ Tông), người
huyện Hương Khê đã đưa 172 người về khẩn hoang ở vùng đất giáp hai
huyện Can Lộc và Đức Thọ ngày nay rồi lập thành bốn điền trang mới: Lai
Sơn, Hằng Nga, Ngũ Khê, Tùng Chính với tổng diện tích đến 3985 mẫu ….
Năm 1397, nhân việc hạn danh điền (ruộng có chủ đứng tên) theo chủ
trương của Hồ Quý Ly, sử chép rằng: “Trước kia các nhà tôn thất thường
sai nô tỳ của mình đắp đê bối ở bờ biển để ngăn nước mặn, sau hai ba năm
khai khẩn thành ruộng, cho họ lấy nhau và ở ngay đấy, lập ra nhiều
ruộng đất tư trang”.
Nhờ chủ trương tư hữu hóa đất đai, tạo cơ sở thực thi khẩn hoang
bằng nhiều hình thức, cha ông ta đã mở đường cho ruộng đất không ngừng
sinh sôi, từ đấy ngày mỗi ngày càng mở mang bờ cõi.
Trong “Chủ nghĩa Mác … tản mạn ký ”, khi bàn về “Tư hữu và khát vọng
cá nhân” Vũ Cao Quận đã ngợi ca: “Với riêng Tễu tôi, xin viết hoa hai
chữ “Tư hữu” là sáng tạo vĩ đại thiêng liêng nhất vượt lên mọi thời
gian, vĩ đại nhất của mọi vĩ đại để từ con vật tiến lên để thành “con
người”. Hai anh em “Động lực cá nhân” và “Tư hữu” chính là động lực phát
triển của xã hội loài người ”.
Công hữu làm nghèo đất đai
Chính quyền Sài Gòn tiếp tục duy trì chế độ tư hữu đất đai, tuy
nhiên, để hữu sản hóa những nông dân vô sản, họ đã tiến hành hai cuộc
phân chia lại ruộng đát. Trong cuộc phân chia thứ nhất, từ năm 1955 đến
1960, họ chỉ để lại cho mỗi địa chủ nhiều nhất là 115 ha, số còn lại bị
trưng thu rồi bán cho tá điền. Một phần ba tổng diện tích đất canh tác
tại Miền Nam lúc bấy giờ (650.000 ha) đã về tay nông dân.. Sau năm 1970,
cuộc cải cách thứ nhì mang tên “ Người cày có ruộng ” lại được xúc tiến
nhằm hợp lý hóa thêm vấn đề sở hữu đất đai. (Tư liệu từ cuốn “Việt Nam
cải cách kinh tế theo hướng rồng bay ” của Nhà xuất bản Chính trị Quốc
gia)
Một người dân tộc thiểu số chăn bò tại Gia Lai, ảnh chụp 12 tháng 3 năm 2013. AFP PHOTO.
Trong khi đó, ở Miền Bắc, cuộc Cải cách Ruộng đất long trời lở đất
đã nổ ra cướp đi trên dưới ba mươi vạn sinh mạng và để lại những oan
khiên dầy vò đằng đẵng hàng triệu số phận con người. Với đầm đìa xương
máu thê lương, oán hờn chồng chất, từ 1949 đến 1953, một triệu rưỡi
hecta ruộng đất cũng đã được phân chia cho 2,4 triệu hộ ở nông thôn. Từ
năm 1953 đến năm 1955, lại có thêm 895.000 ha được đem chia.
Dẫu sao, có thể xem đấy là biện pháp xúc tiến cho đất đai được tư
hữu hóa sâu hơn, nhờ vậy sản xuất nông nghiệp cũng được đẩy mạnh, sản
lượng lương thực năm 1957 đạt được 3,95 triệu tấn, cao hơn cả sản lượng
cao nhất tại Miền Bắc trước Đại chiến Thế giới lần thứ hai (2,4 triệu
tấn).
Niềm vui “người cày có ruộng” chưa nhen nhúm được bao lâu, chẳng
hiểu ma nào đưa lối, quỷ nào dẫn đường, người ta bỗng lùa hết nông dân
vào hợp tác xã. Hiến pháp sửa đổi năm 1980 quy định rõ rành: đất đai là
sở hữu của toàn dân. Từ đó, hầu hết đất đai được giao cho các hợp tác xã
và nông trường khai thác. Ngay từ khi chính sách này được thực thi, từ
năm 1976 đến năm 1980 năng suất lúa giảm từ 2,23 tấn/ha xuống chỉ còn
2,08 tấn/ha mặc dù Nhà nước đã tăng cường đầu tư vào nông nghiệp.
Người ta không những không tích cực trồng cấy mà cũng chẳng thiết gì
đến khai hoang khẩn hóa. Việt Nam có tiềm năng nhất định về đất đai
nhưng hiệu quả sử dụng tiềm năng này vào nhũng năm đẩy mạnh công cuộc
cải tạo xã hội chủ nghĩa càng rất thấp. Diện tích đất chưa sử dụng, tính
đến năm 1993 còn tới trên 14,2 triệu ha, chiếm gần một nửa (43%) tổng
diện tích đất tự nhiên. Trong đó: miền núi và trung du Bắc Bộ 6,5 triệu
ha, Khu Bốn 2,3 triệu ha, duyên hải Miền Trung 2,1 triệu ha, Tây nguyên
1,6 triệu ha, đồng bằng Cửu Long 0,8 triệu ha. Đến năm 1993 cả nước còn
11.420 ha đất trống đồi trọc, chiếm 57% diện tích đất lâm nghiệp. (Theo
Vietnam Discoverry – Nhà xuất bản Thống kê).
Lợi dụng quy định đất đai thuộc sở hữu toàn dân, các quan chức Nhà
nước đua nhau phát huy sáng kiến vẽ ra đủ loại bản đồ quy hoạch, trong
đó hàng loạt “kế hoạch treo” rải rác khắp nơi đã để hoang hóa hàng vạn
hecta đất qua nhiều năm, suốt từ thành thị, đồng bằng đến trung du …
Trong cuốn “Viết cho Mẹ và Quốc hội” cụ Nguyễn Văn Trấn kể lại: Một
lần, đến thăm một lớp học chính trị của cán bộ trung cao cấp, khi được
hỏi: “Dân chủ tập trung là gì?”, cụ Hồ đã giải đáp: “Như các cô, các chú
có đồ đạc, tài sản gì đó thì các chú các cô là chủ, đó là dân chủ. Các
chú các cô không biết giữ. Tôi giữ dùm cho. Tôi tập trung bỏ vào rương.
Tôi khóa lại và bỏ chìa khóa vào túi tôi đây. Đó là tập trung!”.
Thay cho hợp tác hóa nông nghiệp, hòng nhích tý chút ra khỏi cái cùm
công hữu ruộng đất, bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phú Kim Ngọc dũng cảm đề xuất
chủ trương khoán sản phẩm trong nông nghiệp. Ông bị tổng bí thư Trường
Chinh đập tơi bời qua nhiều trang báo Nhân Dân dày đặc. Rồi ông bị trù
dập, đầy ải cho đến chết. Nghị quyết 10 của Bộ Chính trị mãi sau này mới
thắp được một nén nhang muộn màng cho oan hồn Kim Ngọc.
Công hữu hay tư hữu hóa bằng quyền lực
Trong bài “Nông dân Bắc Phi” in trong “Hồ Chí Minh toàn tập” (tập
Một), Nguyễn Ái Quốc có đoạn viết sau: “Đối với người Tuynidi, người ta
thường sử dụng những mánh khóe kiểu như sau: 25 khu ruộng của người
Tuynidi làm thành một babu tập thể. Những người nông dân canh tác đất
đai ấy được hưởng một phần mừa màng, phần khác dành cho phúc lợi xã hội,
giáo dục, xây nhà, phương tiện thông tin và những xí nghiệp có ý nghĩa
tập thể khác nhau.
Babu tập thể không thể được sử dụng cho cá nhân, nhưng có thể chuyển
từ một xí nghiệp tập thể sang xí nghiệp khác, vì đó là do lợi ích công
cộng. Về sau Phủ Toàn quyền cứ lấy cớ dùng cho lợi ích công cộng mỗi khi
cần lấy đất của người bản xứ cho bọn chủ đồn điền. Một thí dụ: một nhà
báo và chủ đồn điền, khi thấy người dân bản xứ từ chối bán đất cho hắn,
mà hắn thì muốn mua cho mình, liền đến nhờ bạn - là viên công sứ tỉnh
ấy. Tên này liền ra ngay một sắc lệnh trưng thu dất ấy cho lợi ích công
cộng, đuổi người dân bản xứ ra khỏi đất ấy và chuyển cho người bạn của
mình.
Chế độ thuộc địa ấy đem lại lợi ích gì cho những người nông dân
nghèo Pháp? Không! Chỉ có những tên chính khách bẩn thỉu, những con buôn
tham lam và tư bản lớn được lợi mà thôi
Những công ty đồn điền lớn chiếm những khu đất đai mênh mông, không
phải nhắm làm cho nó sản sinh, mà chỉ với mục tiêu đầu cơ ”.
Ảnh chụp tại tỉnh Ninh Bình, Việt Nam ngày 13-06-2010.
Tước đoạt kiểu như vậy còn phải sử dung mánh khóe vất vả. Ở Việt Nam,
đã xẩy ra cuộc tước đoạt ruộng đất đại quy mô mà cứ tỉnh bơ, mà ngon
xơi, thoải mái hơn nhiều. Ông Vũ Cao Quận chỉ ra cái phương thức tước
đoạt trong cuốn “Gửi lại trước khi về cõi” như sau: “Công hữu của Nhà
nước Xã hội chủ nghĩa Việt Nam bao gồm: tài nguyên, hầm mỏ, đất đai, nhà
cửa, ruộng đồng … được Đảng và Chính phủ “giữ dùm” cho nhân dân. Nói
chung là như vậy, nhưng Đảng và Nhà nước cũng phải cử một ông Kèo, ông
Cột cụ thể rồi giao con dấu và chữ ký có quyền hành quản lý cho ông ấy….
Khi có quyền hành, con dấu và chữ ký, việc đầu tiên của ông Kèo, ông
Cột là xắn miếng công hữu ngon nhất cho sếp - người đã giao quyền hành
và con dấu cho ông. Rồi tuần tự, ông tiếp tục tùng xẻo miếng công hữu
tùy theo thân thủ, tim gan… cho vợ, cho con cháu, họ hàng và các chiến
hữu thân thiết của ông. Còn nhân dân – “người chủ” của ông ? Cứ yên trí
đi, sẽ được một mảnh vỏ sò là cái chắc !”. Hai nhà lý luận chống cộng
Trung Quốc Mã Lập Thành và Lăng Chí Quân trong “Giao Phong” cũng nhất
trí với Vũ Cao Quận: “Công hữu của Mác” là “sở hữu của toàn dân ” mà “sở
hữu của toàn dân” là “sở hữu của nhà nước” mà “sở hữu của nhà nước” là
“sở hữu của chính phủ”, tức … tức là “sở hữu của quan chức”.
Bài “Giám đốc Sobexco có “xé rào” pháp luật?” trên báo Lao Động ra
ngày 30 tháng 8 năm 2007 có chạy mấy dòng chữ lớn: “Những tài liệu mới
nhất thể hiện ông Nguyễn Thanh Hải – giám đốc công ty chế biến cây trồng
nông nghiệp xuất khẩu (Sobexco) – đã “cầm đèn chạy trước ôtô”, vi phạm
luật pháp trong vụ “biếu không” 700 ha đất công ở huyện Bến Cát, tỉnh
Bình Dương”.
Một ông giám đốc nho nhỏ như vậy mà có thể biếu không 700ha đất!
Hỏi, những thủ trưởng cấp trên ông dăm bảy bậc có thể biếu không bao
nhiêu, bao nhiêu hecta đất? Cho nên các “địa chủ đỏ” ngày nay không phải
chỉ có hàng trăm (Chính quyền Sài Gòn trước 1975 chỉ giới hạn 115 ha
cho mỗi địa chủ) mà hàng chục nghìn hecta đất.
Nhiều “địa chủ đen” ngày nào chưa có nổi một hecta đất đã bị trói
vào cột trường đấu để tá điền đốt râu rồi chết tức tưởi trong lao đầy.
Các “điạ chủ đỏ” ngày nay không tốn một giọt mồ hôi mà ung dung quá, phè
phỡn quá.
Ôi những oan hồn dân tộc! và hỡi các sủng nhi, sủng tử của chế độ công hữu…!
Giá đất
Ở Việt Nam đã tồn tại khá lâu những khái niệm, những thuật ngữ rất
quái đản. Không nói đến những khái niệm, những thuật ngữ kỳ dị xuất hiện
trong các tác phẩm thơ văn của những nhà văn, những thi sỹ siêu việt
hay trong các luận văn khoa học làm choáng váng trí tuệ con người, thử
đề cập đến một số văn liệu hành chính quốc gia như Hiến pháp chẳng hạn.
Trong bản “Thảo luận về dự thảo sửa đổi hiến pháp Việt Nam năm 1980” gửi
Nhà nước cách đây 15 năm, một trong những khuyến nghị tôi nêu là:
“Không nên lạm dụng cụm từ XHCN. Việc đưa ý niệm “Công dân có nghĩa vụ
tôn trọng và bảo vệ tài sản XHCN” làm cho điều 76HP vừa không xác định,
vừa mâu thuẫn với một số điều khác. “Thế nào là tài sản XHCN?” Đối với các di sản văn hóa, di tích lịch sử, các tài sản của các thành phần kinh tế khác thì sao? ”.
Thế nào là tài sản XHCN? Câu hỏi rất rõ rành và câu trả lời nghiêm
túc là cần thiết và rất hệ trọng nhưng chẳng ai dám đụng đến. Cam đoan
rằng, cho đến nay, không phải chỉ những người it học như tổng bí thư Đỗ
Mười hay có được du hoc ngoại quốc như tổng bi thư Nông Đức Mạnh mà cả
nhũng người có học vấn thực sự cũng không thể xác định được đâu là tài
sản XHCN.
Hiến pháp là luật mẹ của các luật trong một nước mà còn lơ mơ, nhập
nhằng như vậy thì làm sao mà xây dựng được nhà nước pháp quyền, dù chỉ
là pháp quyền XHCN!
Tương tự là trường hợp thuật ngữ: “Giá quyền sử dụng đất”.
Luật Đất đai công bố năm 2003 quy định:
-“Giá quyền sử dụng đất (sau đây gọi là giá đất) là số tiền
tính trên một đơn vị diện tích đất do Nhà nước quy định hoặc được hình
thành trong giao dịch về quyền sử dụng đất.
-Giá trị quyền sử dụng đất là giá trị bằng tiền của quyền sử dụng đất đối với một diện tích đất xác định trong thời hạn sử dụng đất xác định ”.
Thật là “bối rối chẳng xong bề nào”. Đất và quyền sử dụng đất là hai
khái niệm hoàn toàn khác nhau, cho nên không thể có chuyện: “Giá quyền sử dụng đất
(sau đây gọi là giá đất)” được. Cái ghế tổng bí thư ngồi thì có giá chứ
quyền ngồi trên cái ghế tổng bí thư thì làm sao định giá bằng tiền
được. Có chăng chỉ định bởi sự chấn hưng của đất nước hay nỗi thống khổ
của nhân dân.
Nông dân phơi lúa trên một cánh đồng ở huyện Phú Nhuận, tỉnh Tiền Giang, ảnh chụp trước đây.
Cho nên đã qua mấy đời thủ tướng rồi mà trong bài phát biểu trước
Quốc hội ngày 31 tháng 3 năm 2007 thủ tường Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng
vẫn phải trần tình: “Vấn đề giá đất, thưa Quốc hội, đây là một trong
những vấn đề mà trong lãnh đạo, điều hành, trong quản lý của Chính phủ
là đang khó khăn, vướng mắc rất nhiều và Chính phủ cũng tốn rất nhiều
thời gian về vấn đề này”. Không đành tỏ ra bất lực, ủy viên Bộ Chính trị
Phạm Quang Nghị, trong bài viết đã nêu trên đây chỉ thành khẩn van nài:
“Quả thật, đây là một trong những vấn đề vô cùng quan trọng, khó khăn,
phức tạp và bức xúc không chỉ với đông đảo nhân dân mà các cấp chính
quyền cũng đang mong chở Chính phủ và Quốc hội khóa XII sớm xem xét,
giải quyết”.
Cũng trong bài “Nông dân Bắc Phi” đã nêu trên, Nguyễn Ái Quốc tố cáo
“những tên chính khách bẩn thỉu, những bọn con buôn tham lam” như sau:
“Những tên địa chủ biết rõ là, dân bản xứ luôn luôn lo sợ bị trưng
thu. Vì vây, khi nào họ muốn chiếm đất, họ sử dụng luật về trưng thu như
một con ngoáo ộp. Dân bản xứ tất nhiên muốn bán đất của mình với giá rẻ
mạt, còn hơn là để cho chính quyền hành chính bỗng chốc làm mình phá
sản…..
Công ty này mua của dân bản xứ mối hecta giá từ 20 đến 30 phrăng và
sau một thời gian ngắn bán lại với giá 1.000 và 1.200 phrăng trong một
vài tháng lãi tới 858.000 phrăng”.
Họ, ở Châu Phi, mới ăn lãi được gấp (1.100 / 25 =) 44 lần đã bị cụ
Nguyễn Ái Quốc căm phẫn rủa xả là “những tên chính khách bẩn thỉu”. Cái
bọn sủng nhi, sủng tử của chế độ công hữu ở Việt Nam ngày nay chúng chỉ
trả cho người dân (trong đó có bà mẹ Việt Nam anh hùng, có cựu chiến
binh đã để lại một phần máu thịt ở chiến trường) vài nghìn đồng để bán
được mấy triệu đồng, vài chục nghìn đồng để bán được mấy chục triệu
đồng. Thưa Cụ, không phải chỉ có 44 lần như ở Châu Phi đâu, ở Việt Nam
bây giờ bọn chúng thu lợi bất chính gấp nghìn lần Cụ ạ!
Chỉ một vụ rất nhỏ của Sobexco nêu trên đã được báo Lao động công
bố: “Nhiều cơ quan chức năng khẳng định: Việc hợp pháp hóa giá trị đất
công cho tư nhân, dẫn tới hậu quả gần 400 tỷ đồng tiền Nhà nước, hiện
nay đã thật sự chẩy vào túi tư nhân”.
Cựu thứ trưởng Bộ Tài nguyên- Môi trường Đặng Hùng Võ thì cho biết:
với việc áp dụng hai giá đất trong 20 năm qua Nhà nước đã để rơi vào túi
các quan tham và đệ tử của họ 70 tỷ USD.
Kiến nghị
Đến đây, tưởng đã có thể trả lời mấy câu hỏi liên quan đến các vụ
biểu tình khiếu kiện đang diễn ra ngày càng đông người của ông Phạm
Quang Nghị như sau:
-Có phần do trình độ, năng lực và phẩm chất cán bộ các cấp yếu kém
và tiêu cực nhưng đấy không phải là nguyên nhân chủ yếu gây nên bất bình
khiếu kiện của người dân.
-Không phải nguyên nhân chủ yếu là do người dân hiểu sai, làm sai
hoặc cố tình đòi hỏi những lợi ích không thể đáp ứng được.Càng không
phải do người dân bị các thế lực thù địch, bọn bất mãn, cơ hội chính
trị, bọn tôn giáo phản động xúi giục, kích động.
-Không phải cái sai này chủ yếu là do các cấp bên dưới, do có sự
hiểu sai, làm sai, mà do các Bộ Chính trị ĐCSVN tử trước đến nay mù
quáng đưa chủ nghĩa Mác vào Việt Nam, vạch ra nhiều đường lối sai lầm,
trong đó có chủ trương công hữu hóa ruộng đất.
Ruộng đất phải có chủ cụ thể, phải “hạn danh điền”, phải được tư hữu
hóa; đấy là lẽ đời mà cha ông ta đã nhận ra và thực thi từ gần nghìn
năm trước. Nay Việt Nam đã vào WTO, muốn hay không, thủ tướng Nguyễn Tấn
Dũng đã tuyên bố phải xây dựng nền kinh tế thị trường đầy đủ. Kinh tế
thị trường là kinh tế hàng hóa phát triển ở trình độ cao. U mê, trì trệ
mãi nhưng rón rén rón rén rồi cũng phải cho mở lại nhà thương tư, trường
tư thục…, phải thừa nhận lao động, chất xám… cũng là hàng hóa. Chỉ còn
bước cuối cùng sao sống chết cứ phải ngoan cố giữ cho được đất đai là
tài sản của Nhà nước? Phải chăng vì miếng ăn này to quá, phải chăng chỉ
vì đất đai đang là cái kho vô tận để các quan tham bấu xấu. Tham thực
cực thân. Tước đoạt tàn bạo lắm thì phản ứng của nhân dân sẽ càng mạnh.
Đàn áp đi, để rồi lại cú phải đàn áp mãi, đàn áp nữa, đàn áp ngày càng
dữ dội hơn. Để rồi, oán giận cứ thế mà chồng chất lên cao ngút tròi… Đất
đai là nguồn sống của nhân dân, của đất nước nhưng là hiểm họa của
chính quyền chính vì vậy. Hiểm họa dẫn đến sụp đổ, đến tang thương không
phải vì kẻ thù đâu mà do chính từ lòng tham và sự ngu muội của chính
quyền.
Hãy thực sự cầu thị nhận ra cho được sai lầm tai hại đã mắc phải và
dũng cảm, chân thành sửa sai, đừng loanh quanh dối mình, lừa người, đừng
vá víu chằng đụp. Thay áo đi để có áo mới đẹp hơn, đừng để áo cũ phải
bục nát, tả tơi, rơi rụng. Có thể phải tiết chế bớt sự kiêu hãnh, lòng
tự hào đã có một cách giả tạo, quá trớn; có thể phải san bớt cửa, sẻ bớt
nhà; có thể phải nhả bớt miếng ăn (đã ăn vụng, ăn chặn) nhưng đấy là
đòi hỏi của lẽ công bằng, của ý trời không thể không thành khẩn sám hối
mà nhận ra cho kỳ được.
Tư hữu hóa ruộng đất phải được tiến hành từng bước thận trọng nhưng
cần hết sức khẩn trương. Có thể là nên thảm khảo ý kiến sau đây của ông
Nicolaus Tideman – cựu thành viên Hội đồng Cố vấn Kinh tế của tổng thống
Mỹ và ông Bruno Moser – chuyên gia quốc tế về đất đai: “Cấp ‘Giấy chứng
nhận sở hữu cá nhân’ cho người sử dụng đất. Tất cả mọi người sử dụng
đất sẽ phải nộp thuế đất hàng năm. Việc định thuế đất dựa vào giá trị
đất với những lợi thế tự nhiên của nó: độ màu mỡ, vị trí… Giấy chứng
nhận sở hữu cá nhân về đất đai được tự do chuyển đổi với mức phí tương
ứng với chi phí cấp một giấy chứng nhận mới. Sẽ không có bất kỳ khoản
thuế chuyển nhượng dựa trên giá trị nào, vì điều này làm tăng chi phí,
ngăn cản sự linh động của thị trường và tạo cơ hội cho tham nhũng và các
hành vi trốn thuế. Các mảnh đất chưa có chủ sẽ được đấu giá công khai,
dành cho những người sẵn sàng nộp thuế cao nhất …. Thông tin về mức thuế
ở mỗi khu vực được công khai trên Internet và tại mỗi văn phòng quản lý
đất đai. Bất kỳ ai muốn tranh cãi về việc định giá sẽ được yêu cầu đệ
trình đề án của mình. Tin rằng, nếu chính sách này được thực thi, sẽ
chấm dứt ngay tình trạng đầu cơ đất và giúp hạ nhiệt giá đất. Người
nghèo và những người sử dụng hiệu quả sẽ được tiếp cận với những thửa
đất theo đúng nhu cầu. Các tòa nhà, cơ sở hạ tầng sẽ mọc lên nhanh chóng
vì mọi người sử dụng các cơ hội mới để cải thiện mảnh đất của mình.
Không còn cảnh mua đất rồi ngâm đấy, chờ Nhà nước đền bù giải tỏa hoặc
chờ giá đất lên cao để bán… Thuế đánh vào các hoạt động kinh doanh (Thuế
VAT, thuế thu nhập doanh nghiệp…) không phải là công cụ tốt để thúc đẩy
tăng trưởng kinh tế. Việc tăng thu ngân sách từ thuế đất và giảm gánh
nặng thuế kinh doanh sẽ giúp Việt Nam thu hút đầu tư nước ngoài (FDI)
một cách vượt trội, thậm chí các tập đoàn sẽ chuyển cả tổng hành dinh
vào Việt Nam chứ không phải chỉ chuyển nhà máy ”.
Nguy cơ hiểm họa từ đất đã nhỡn tiền, hãy sáng suốt lắng nghe thế giới tiên tiến và học lại cha ông tư hữu hóa ruộng đất để giải tỏa hiểm họa, đồng thời làm cho đất đai thực sự trở thành nguồn sống cường thịnh của đất nước.
TS Nguyễn Thanh Giang, Hà Nội 6 tháng 9 năm 2007