Huỳnh Ngọc Tuấn
Trong bài viết ngắn này và với kiến văn hẹp hòi tôi chỉ dám trình bày
suy nghĩ của mình về sự mâu thuẫn của thế giới chúng ta trong giai đoạn
từ 1945s đến nay.
Nhân loại luôn tồn tại trên mâu thuẫn và nghịch lý, đó có lẽ là cái
bản chất của loài người hay cũng có thể gọi đó là “cộng nghiệp” của nhân
loại theo ngôn ngữ nhà Phật.
Chúng ta nhận thấy nhân loại đã đứng trước nhiều cơ hội để có sự chọn
lựa khôn ngoan và lợi ích nhưng họ đã có sự lựa chọn khác tồi tệ hơn.
Đệ nhị thế chiến là một sự chọn lựa sai lầm nghiêm trọng nhất vì nó
tàn phá thế giới này và mở đường cho chủ nghĩa Cộng sản phát triển.
Đúng như lời Đức Đạt lai Lạt ma: “Cộng sản là loài cỏ độc mọc trên hoang tàn của chiến tranh”.
Sau đệ nhị thế chiến thế giới Tự do có cơ hội và khả năng để loại bỏ
vĩnh viễn chủ nghĩa Cộng sản nhưng họ đã không làm như vậy và họ đã phải
trả giá và buộc các dân tộc nhược tiểu trả giá cho những sai lầm này.
Việt nam Cộng hoà là một trong rất nhiều nạn nhân của sai lầm này.
Cuối thế kỷ 20, chủ nghĩa CS đi vào bế tắc và sụp đổ tại Đông Âu và
Liên xô, buộc các đảng CS còn lại trên thế giới là Trung cộng và Việt
cộng phải thích nghi để sống còn, tôi xin nhấn mạnh ở đây là các đảng CS
tại Trung hoa và Việt nam chỉ “thích nghi” chứ không thay đổi như kỳ
vọng của thế giới Tự do. Nhưng sự thích nghi này lại làm hài lòng mấy
ông chủ tư bản đang chi phối đời sống chính trị tại Phương Tây.
Và cái giá cho sự hài lòng đó là sự trỗi dậy như vũ bão của Trung cộng.
Một lần nữa an ninh và trật tự của thế giới đang bị thử thách nghiêm
trọng mà chưa có cách nào để giải quyết ngoài những sự chuẩn bị để răn
đe hoặc bước vào một cuộc chiến tranh toàn diện với Trung cộng. Nhưng
khả năng răn đe đã không còn khả tín nữa vì khả năng này có đủ sức để
kìm hảm đà vươn lên và tham vọng của con Rồng đỏ Trung hoa hay không thì
điều này không có gì chắc chắn cả .
Dù chiến tranh có xảy ra hay không trong những năm sắp tới thì nhân
loại ngày hôm nay cũng đã bị guồng máy quân sự khổng lồ hút đến kiệt
sức, trong lúc nhân loại đang đối mặt với nhiều vấn nạn như nạn đói,
dịch bệnh, sự nóng lên của trái đất …v..v.., mà những vấn nạn này cần
một nguồn lực lớn lao và sự đồng thuận để giải quyết. Nhưng hiện nay thế
giới chúng ta không có cả hai để thực hiện điều này vì thế giới chúng
ta nghèo hơn và mâu thuẫn hơn so với đòi hỏi của hiện thực.
Tôi cảm thấy những nhà lãnh đạo của thế giới Tự do đang dẫn dắt nhân
loại vào một cuộc chơi đầy rủi ro và lãng phí. Họ đang bị các chế độ
bất hảo và đen tối đặt ra luật chơi và chi phối nó, họ bị lãnh đạo chứ
không phải đang lãnh đạo !?
Xương máu và tài nguyên của nhân loại hy hiến cho việc giật sập hệ
thống Cộng sản tại đông Âu và Liên xô đã không mang lại hòa bình, thịnh
vượng, tự do và hạnh phúc cho nhiều người đang sống trong các chế độ độc
tài toàn trị mà đáng lẽ ra họ xứng đáng được hưởng.
Vẫn biết rằng bản chất của nhân loại vốn mâu thuẫn và khác biệt,
nhưng những bất công đang xảy ra thật sự không đáng có và quá quắt.
Chúng ta không kỳ vọng thế giới này là thiên đường nhưng ít ra nó cũng
phải được tạo lập trên nền tảng của những giá trị nhân bản và lương hảo,
công lý và luật pháp phải có chổ đứng trong quan hệ giữa các quốc gia
và dân tộc. Đây chính là nền tảng của hòa bình và thịnh vượng. Ngày nào
không có công lý và luật pháp cho nhân loại thì ngày đó chiến tranh sẽ
là một điều không thể tránh được, mặc cho các nhà “tư tưởng’ của phương
Tây có đề ra những học thuyết này nọ để “định hướng” cho thế giới.
Những dân tộc và quốc gia nhược tiểu đã bị áp đặt quá nhiều “học
thuyết” và đã là vật hy sinh cho những “học thuyết” đó một cách oan
uổng. Nhưng thế giới vẫn hỗn loạn và bất công, nguy cơ chiến tranh vẫn
không được loại trừ và các ông chủ của những “học thuyết” này nọ vẫn
được tôn vinh bất chấp sự ngu ngốc của họ.
Nhân dân Việt nam là nạn nhân của quá nhiều học thuyết và tư tưởng và sự đối nghịch của những học thuyết và tư tưởng này.
Bài học xương máu cho dân tộc chúng ta là phải thoát khỏi cuộc tranh chấp của các ông lớn.
Để làm được điều này dân tộc chúng ta phải trưởng thành, những nhà
chính trị và lãnh đạo của chúng ta phải trưởng thành, nhưng chúng ta
chưa có được những điều này và vẫn tiếp tục làm quân cờ trong tay các
ông lớn. CSVN là một thế lực có “thành tích” làm tay sai cho ngoại bang
bất luận là “ông” nào miễn sao bảo đảm quyền lực cho họ. Đất nước và dân
tộc chúng ta sẽ tốt đẹp hơn nếu không có họ.
Liên hiệp quốc là một sản phẩm dị hợm được hình thành để phục vụ cho
quyền lợi của các siêu cường, ở đó quan hệ giữa các quốc gia và tương
lai của nhân loại được đặt trên một nền tảng chông chênh của những mâu
thuẫn sâu sắc và sự đồng thuận hiếm hoi.
Các Công ước quốc tế như Công ước về các quyền Dân sự và chính trị
chỉ có giá trị biểu kiến, không thể bắt buộc các chế độ độc tài toàn trị
tuân thủ một cách nghiêm túc. Những tranh chấp quyền lợi của các ông
lớn làm tê liệt định chế này và luật pháp quốc tế chỉ có thể áp dụng với
các quốc gia nhược tiểu nếu đó là ý tưởng và quyền lợi của một siêu
cường hay sự đồng thuận giữa các siêu cường.
Hội đồng nhân quyền Liên hiệp quốc là cái quái thai của một cuộc tình
duyên gượng ép giữa cái thiện và cái ác vì ở đây có mặt các chế độ bất
hảo như Trung cộng, Nga, Cuba và bây giờ có thêm CSVN bên cạnh các quốc
gia lương hảo. Nó chỉ là một cái chợ mà tiếng nói của số đông là quyết
định, cho dù nó trái ngược hoàn toàn với mục tiêu của định chế này.
Ngày 12 tháng 11 vừa qua, khi CSVN được “bầu” vào Hội đồng Nhân quyền
Liên hiệp quốc là thêm một chỉ dấu cho thấy thế giới và nhân loại ngày
hôm nay thật sự đang đánh mất lương tri, đánh mất sự tỉnh táo và trách
nhiệm đối với chính tương lai của mình, khi để cho một chế độ độc tài
toàn trị coi nhân quyền như kẻ thù không đội trời chung lại được đóng
vai người bảo vệ nhân quyền.
Khi CSVN được làm thành viên của Hội đồng nhân quyền LHQ thì thêm một
lần nữa trong số rất nhiều lần lương tri nhân loại bị sỉ nhục, bị nhạo
báng, giá trị của Liên hiệp quốc lại bị xói mòn và trở nên lố bịch.
Đây là một bi kịch cho nhân loại vì với những hành động sai trái như
vậy được dung dưỡng thì tương lai nhân loại sẽ vô cùng đen tối vì không
còn ai tin vào bất cứ định chế nào do quốc tế sáng lập ra để gìn giữ hòa
bình, công lý, sự thông hiểu lẫn nhau giữa các dân tộc và các nền văn
minh chứ đừng mong gì đến sự chia sẻ những giá trị đó để nhân loại mỗi
ngày gần nhau hơn, thông cảm và đồng hành với nhau
Tổ chức Liên hiệp quốc đã và đang thúc thủ hoặc nuôi dưỡng bất công và cái ác, đây là mầm mống của chiến tranh và bạo loạn.
Thế giới của chúng ta ngày hôm nay không được xây dựng trên nền tảng
của luật pháp và công lý mà xây dựng trên sự thỏa hiệp và quyền lợi của
các ông lớn. Khi nào quyền lợi của các ông lớn không bị phương hại hoặc
khi các ông lớn thỏa hiệp được với nhau thì công lý và luật pháp quốc tế
được nhắm mắt bỏ qua, cho nên các chế độ độc tài chuyên chế mới có đất
sống.
Nhưng tương quan của các ông lớn ngày hôm nay cũng như trước đây luôn
luôn thay đổi, quyền lợi của các ông lớn luôn luôn mâu thuẩn và đối
nghịch, phương tiện cũng như cơ hội để cho các ông lớn thỏa hiệp với
nhau cũng càng ngày càng ít đi, không gian cho tham vọng của các ông lớn
càng ngày càng thu hẹp và cuối cùng cái gì đến nó sẽ đến, đó là sự đụng
đầu tất yếu.
Chiến tranh sẽ là điều không thể tránh được dù không ai mong muốn,
nhưng vì thế giới này xây dựng nên trên nền tảng của sự bất công và vô
luật pháp nên cái ác lộng hành, cái chân thiện mỹ mỗi ngày một chết đi
hoặc phải chịu thoái trào vì cái ác được bảo kê nuôi dưỡng.
Việt nam chúng ta là một quốc gia và một dân tộc nhược tiểu, chúng ta
không thể hoạch định được hướng đi của nhân loại, chúng ta không thể
làm nên lịch sử, nhưng chúng ta phải biết nương theo thời cuộc để đưa
đất nước đến nơi an toàn và hạnh phúc.
Nhưng CSVN lại không có đủ bản lĩnh và trí tuệ để đưa đất nước vượt
qua thử thách này, cộng với tâm thức nô lệ ngoại bang và lòng tham vô
đáy chắc chắn họ sẽ tiếp tục phạm sai lầm và tội ác và một phần trách
nhiệm thuộc về Liên hiệp quốc và các siêu cường.
Để cứu mình dân tộc Việt nam chỉ còn có cách lấy lại thẩm quyền từ tay đảng CSVN.
© Huỳnh ngọc Tuấn