Đơn của Người Buôn Gió “xin ân xá và hưởng lượng khoan hồng”
Những Người Bạn của Người Buôn Gió
- Bác Hồ Cẩm Đào – Chủ tịch nước Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa
Đồng Kính gởi:
- Viện Kiểm sát tối cao nước Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa
- Bộ trưởng Bộ Thuộc địa nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa (nếu có)
Tôi tên là Bùi Thanh Hiếu, 37 tuổi có bút danh là “Người Buôn Gió” thường trú tại Thủ đô Cộng Hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam – Độc lập – Tự do – Hạnh phúc.
Tôi bị cơ quan an ninh bắt giữ kể từ ngày 27/8/2009 tại thủ đô Cộng Hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam đến nay. Hiện thời chưa được gặp người thân, luật sư và những thủ tục cần thiết theo qui định của pháp luật Việt Nam khi bắt người.
Tuy vậy, qua những ngày làm việc với cơ quan an ninh và cán bộ điều tra tôi đã hiểu vì sao tôi bị bắt.
Vì vậy, tôi viết đơn này gửi tới Bác để xin được khoan hồng và cho hưởng lượng ân xá đối với bản thân tôi.
Tôi xin trình bày tội trạng của mình như sau:
Thời gian qua, trên trang blog cá nhân, tôi viết một số bài về những hoạt động, cảm nghĩ của đời sống cá nhân bản thân và bạn bè tôi. Trong đó, có loạt bài “Đại vệ Chí dị”.
Những bài viết của tôi, xuất phát từ sự yêu mến sách vở, cổ sử và những gì tôi đã đọc được cũng như cảm nhận của cá nhân tôi nhất là cuốn “Đông Chu Liệt Quốc” và nhiều sách vở, văn hóa phẩm của đất nước Trung Hoa được bày bán vô cùng phong phú và tràn ngập khắp cõi Việt Nam.
Ngoài ra, tôi cũng thấm nhuần các bộ phim được chiếu liên tục, triền miên trên truyền hình VN và các tỉnh thành trong cả nước bất kể giờ nào, ngày nào.
Những sự tác động đó của nền Văn hóa độc lập VN đã đưa đến cho tôi ý nghĩ phải viết những câu chuyện của mình để lưu lại sử sách những điều mình thấy, mình nghe đặng cho con cháu sau này - nhất là Tý Hớn nhà tôi hiểu được thời bố nó đang sống trong một đất nước Độc lập – Tự do – Hạnh phúc trong Thời đại Hồ Chí Minh.
Vì vậy mà tôi viết Đại Vệ Chí dị phỏng theo câu chuyện Đông Chu liệt quốc của đất nước Trung Hoa.
Từ nhỏ, khi đi học tôi đã được dạy rằng đất nước VN rừng vàng biển bạc, đất đai phì nhiêu và là một dải thống nhất từ Mục Nam quan đến mũi Cà mau. Đất nước VN anh hùng quật cường đã chiến đấu gìn giữ độc lập cho dân tộc, cho đất nước từ bao ngàn đời nay và quá nhiều máu xương đã đổ cho sự độc lập của đất nước. Mỗi con người VN phải biết yêu Tổ Quốc, yêu đồng bào…
Vì vậy, trước những hành động của quý đất nước Trung Quốc với Việt Nam những năm qua dưới khẩu hiệu 16 chữ vàng thì đất nước VN dần dần bé nhỏ lại cả diện tích và tầm vóc. Những động tác bắn giết ngư dân trên biển VN đã làm cho người dân VN bức xúc và căm phẫn. Việc Trung Quốc cố tình nhận hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của VN đã khơi dậy ngọn lửa yêu nước trong nhân dân VN.
Việc Trung Quốc khai thác boxit ở Tây Nguyên đe dọa cả đất nước, dân tộc này đã làm lòng dân nổi giận.
Biên giới phía bắc VN ngày càng tịnh tiến vào lãnh thổ VN đã làm các tầng lớp nhân dân uất hận.
Trước những hành động đó, chúng tôi đã thể hiện thái độ của mình bằng cách biểu tình trước Đại sứ quán Trung Quốc ở Hà Nội và nhiều nơi khác. Chúng tôi, những thanh niên Việt Nam nghĩ rằng mình yêu nước, đã công khai viết khẩu hiệu “Trường Sa – Hoàng Sa là của VN”.
Những khẩu hiệu đó đã in lên áo, in lên mũ… đã bị an ninh cấm cản, bắt giữ và đe nẹt. Nhưng sâu hơn, là trong mỗi con tim người dân VN, khẩu hiệu đó đã in đậm mà không có một thứ thuốc tẩy hay một thứ rượu Mao đài nào làm nó mờ đi được.
Tôi cũng đã đến biên giới Việt – Trung thăm những thân nhân, viếng mộ các Liệt sĩ đã bỏ mình vì đất nước trong công cuộc “dạy cho VN một bài học” của quý quốc năm 1979 nhưng đã không được ai nhắc đến nhân 30 năm ngày các liệt sĩ đó hi sinh. Vì giai đoạn đó, đất nước chúng tôi đang bận phát động phong trào ‘học tập và làm theo tư tưởng đạo đức’ và nay là phong trào ‘40 năm thực hiện di chúc’ của Hồ Chí Minh.
Thưa Bác Hồ Cẩm Đào
Ngồi trong nhà tạm giữ, được các đ/c công an giải thích, khuyên bảo và làm sáng tỏ, tôi mới thấy được những tội lỗi của mình, tôi hết sức ân hận vì:
- Tôi đã nghe và tin tưởng các thông tin một chiều rằng Tình hữu nghị Việt – Trung là anh em như môi với răng, đời đời bền vững.
- Tôi đã nghe và cứ tưởng rằng đất nước VN chúng tôi là đất nước độc lập, dân chúng được tự do.
- Tôi đã nhầm tưởng rằng mọi công dân có quyền yêu nước và được bày tỏ lòng yêu nước, yêu dân tộc bằng mọi cách có thể.
- Tôi đã cho rằng hành động cho đất nước, cho Tổ quốc Việt Nam ngày càng tươi đẹp, hạnh phúc và mọi thành phần dân chúng được coi trọng, bình đẳng là không có tội.
- Tôi đã tin rằng một nhà nước pháp quyền thì phải hành động trong khuôn khổ pháp luật quy định và chỉ tuân theo pháp luật.
- Tôi đã trót học lịch sử VN trong đó đã nêu lên những chiến thắng oanh liệt chống ngoại xâm và lấy làm nức lòng, tự hào về điều đó.
- Tôi đã đọc trong sách vở những gương mặt bán nước đã được cả quá trình lịch sử phỉ nhổ như Trần Ích Tắc, Lê Chiêu Thống… mà không biết kính trọng họ.
- Tôi đã nghĩ rằng các thanh niên và các trí thức được học hành phải lấy chữ sĩ làm trọng không thể ‘ngồi nhìn chủ nhục mà không biết lo, thấy nước nhục mà không biết thẹn, ngó thấy sứ giặc đi lại nghênh ngang ngoài đường, uốn lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình, đem thân dê chó mà bắt nạt tể phụ’… như lời Hịch của Trần Hưng Đạo xưa kia.
Chính vì thế nên tôi đã hành động, phát ngôn và có tội với chính phủ nước Cộng Hòa Nhân dân Trung Hoa.
Nhờ ơn Đảng và ơn Chính phủ, nay tôi đã nhận thức được những sai lầm, tội lỗi của tôi. Tôi đã vi phạm pháp luật Nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Tôi viết đơn này kính gửi Bác Hồ (Cẩm Đào), xin được xem xét và khoan hồng cho bản thân tôi, một nạn nhân của việc tuyên truyền, của sách vở về lòng yêu nước, thương nòi mà tôi tưởng là có thật.
Tôi xin từ bỏ những ý nghĩ sai lầm của tôi đã làm tổn hại đến lợi ích của đất nước Trung Hoa.
Kính xin Bác cho tôi được hưởng lượng khoan hồng để tôi có cơ hội được làm một công dân Việt Nam tốt, có ích cho đất nước Trung Hoa vĩ đại.
Hà Nội, ngày kỷ niệm 60 năm thành lập Nhà nước Trung Hoa 10.10.1949 - 2009.
Người Buôn Gió