Thứ Ba, 26 tháng 5, 2009

"Tháp của Quỷ Thần"


Devils Tower ở Woyming, ngọn tháp đầu tiên của America cao 867 ft từ bệ cho đến đỉnh, 5112 ft trên mặt biển và chu vi khoảng 1 dặm, nơi thờ tự thiêng liêng của dân Da Đỏ (American Indian). Chỉ một ngọn tháp tự nhiên do tạo hoá làm nên mà chính phủ Mỹ phải ký một sắc lệnh bảo tồn khu vực này cả trăm dặm chung quanh tháp. Có nghĩa là không có ai mua bán xây dựng gì, chỉ là những vùng đất rộng lớn với những ngọn đồi dài hun hút, những cánh đồng cỏ ngút ngàn tới tận chân trời, nhìn mà chỉ ước để cho dân VN tới khai khẩn thì sẽ thành những vùng lúa xanh ngát hết (chỉ một điều là xứ tuyết thì lúa cũng không mọc nổi, tiếc quá), không có cái cảnh bán đất xây sân golf hay các resort cho dân du lịch tới xem như ở các nước nho nhỏ cỡ như nước Việt ta, ngẫm lại mà buồn, người ta chỉ có cái tháp giữa đồng thế mà lo giữ như là giữ nhà thờ ...tổ của họ, còn dân mình thì có cái gì hay hay đẹp đẹp thì cũng ....bán.
Đang đi lang thang nghĩ chuyện người nên gõ vài dòng thế thôi, khi nào về sẽ kể chuyện sau :-)

Thứ Năm, 21 tháng 5, 2009

Ông Nguyễn Bá Cẩn

Có nhìn và nghe ông nói mới thấy tấm lòng của ông, của những người đi trước đã một lòng vì nước vì dân. Chỉ mới mấy hôm trước ông còn khỏe mạnh nói về chuyện nước, thế mà hôm nay ông đã ra đi. Ai sẽ là lớp người thay thế thế hệ của ông lo cho đất nước tới hơi thở cuối cùng?
Cầu mong ông ra đi thanh thản.

Thứ Tư, 20 tháng 5, 2009

Thứ Ba, 19 tháng 5, 2009

Đại Nhạc Hội Cám Ơn


Đại Nhạc Hội Cám Ơn Anh Kỳ 3 tại San Jose

Phố mới ở VN

Không phải ở bên TâyÂu mà là Tây Nguyên
Là người thích đi đến những vùng đất lạ (cho nên vùng đất gần không lạ thì chưa tới), nhìn mấy tấm hình ở đây cũng muốn mua ngay cái vé để về chiêm ngưỡng một thành phố Măng Đen của VN trước khi nó biến mất những khung cảnh xanh ngút ngàn kia hay là những ngôi nhà xinh đẹp giống như bên Tây kia sẽ có người gác cổng mà dân đen như tôi sẽ không bao giờ bén mảng đến để chụp cái hình như tôi hay làm khi đi chơi, thấy cái gì đẹp là chụp. Người bạn từ VN gọi sang mời mọc về chơi một lần, nghe thì hấp dẫn quá khi tôi nhìn những bức ảnh trong bài viết này nhưng mà tôi ớn nhìn mặt những nhân viên ở phi trường. Họ không có một nụ cười thiện cảm với đồng bào hải ngoại, cho nên tủi lòng khi nhìn thấy họ. Thôi cứ để tiền để dành đi nước khác, mai này đất nước thật sự có nụ cười thì về cũng chẳng muộn. Hẹn nhé.
PS: Không hiểu những ngôi nhà này do các đại gia xây dựng, họ có ở hay là sang nhượng cho những đại gia TQ sang nghỉ hè (?)

Thứ Hai, 18 tháng 5, 2009

Trang Web hữu nghị


Khi chúng tôi hỏi về việc phần tiếng Việt của website đăng tuyên bố của bà Khương Du thì ông Nguyễn Thành Hưng cho rằng: “Đó là trang web của Tung Quốc chứ có phải của mình đâu”. Chúng tôi hỏi: “Trang web có đuôi .gov.vn thì người ta phải hiểu là của Việt Nam, thưa ông?” Ông Hưng giải thích: “Của mình nhưng mà là phía Trung Quốc phụ trách. Tiếng Việt do phía Trung Quốc phụ trách để họ đăng trực tiếp bằng tiếng Việt giúp doanh nghiệp Việt Nam”.
Theo Osin's Blog.

Lạ không? Cứ bấm vào hình trên thì bạn sẽ thấy cách điều hành của nhà nước VN khi bị dân lên tiếng chất vấn.

Thứ Bảy, 16 tháng 5, 2009

Cờ

Chiều về qua thành phố, toà nhà mới cất xong có cái mái nhọn bằng đồng mà tôi hy vọng nó sẽ đổi sang màu xanh không bao lâu nữa, toà nhà ấy sẽ là điểm nổi bật của thành phố nhỏ ven biển. Điều tôi chú ý nhất là tuy chưa hoàn thành xong, hàng rào xây dựng vẫn còn dăng chung quanh toà nhà, tuy nhiên nó đã được sơn trắng thể hiện sẵn sàng có người dọn vào buôn bán hay mở văn phòng. Nghĩa là vẫn chưa xây xong, nhưng đã có ba lá cờ treo trước tòa nhà tuy chẳng phải ngày lễ gì, đó là cờ liên bang, cờ tiểu bang và cờ đen POW (Prisoners of War) để tưởng niệm những tù nhân chiến tranh. Điểm tôi chú ý nhất mà tôi vẫn cứ thắc mắc và muốn kiểm chứng điều mình nghĩ có đúng hay không, vì đã có lần đọc ở đâu về nguyên tắc treo cờ. Tôi chú ý ngay cái bệ xây trên tường cho lá cờ liên bang hơi cao hơn hai bệ cờ kia, như thế là đúng, bao giờ cờ Quốc gia cũng cao hơn những lá cờ khác và treo ở giữa. Những người xây dựng toà nhà họ hiểu những nguyên tác cơ bản như thế. Dù nhỏ cũng là nguyên tắc cần tuân thủ. Tôi trở lại Google để tìm kiếm thì ở đâu cũng nói đến làm thế nào treo một lá cờ ở Mỹ.
The American flag should be at the center and highest point if displayed with other flags.
Cờ Hoa Kỳ phải được ở chính giữa và ở điểm cao nhất nếu được trưng bày với những lá cờ khác.

If there is a line of flags, the United States flag should be in the center in front of the line of flags.
Nếu có một hàng cờ, thì cờ Hiệp Chủng Quốc phải được ở giữa và phiá trước các hàng cờ khác.

Đấy chỉ nho nhỏ vậy thôi, mà mỗi khi đi đến Bolsa, thủ phủ của người tỵ nạn VN tại Hoa Kỳ, tôi lại thắc mắc, sao họ treo cờ gì kỳ vậy, dù sao chúng ta cũng đang sống ở đất nước Hoa Kỳ, phải tuân thủ nguyên tắc treo cờ chứ, sao hai cái cờ treo ngang hàng nhau, dù có yêu cố quốc cách mấy cũng đâu có thể để cho người bản xứ nghĩ chúng ta là những người không biết gì cả, thích treo kiểu gì thì treo. Không hiểu các viên chức người Việt ở trong chính quyền địa phương ở đâu sao không lên tiếng. Mỗi lần xuống đó tôi vui vì nhìn thấy lá cờ nhưng lại buồn sợ người Mỹ nhìn mình bằng nửa con mắt chỉ vì có cái cờ cũng không biết treo, hỏi làm sao mà bảo vệ nó cơ chứ.

Thứ Sáu, 15 tháng 5, 2009

Sao chép

Bực mình ghê, hôm nọ cũng bực mình như hôm nay, đã tính gõ cái thư cho bạn để nói về nỗi bực mình của mình, rồi tôi lại xoá đi. Có lẽ tôi "đọc tào lao" hơi nhiều nên tôi chúa ghét nhận mấy cái thư post nguyên bài mà người gửi không chịu, không hiểu, vô tình hay cố ý, lại xoá tên tác giả xong lại chỉ gán vài dòng chữ ở đầu thư cứ như mình là tác giả của bài viết gửi đến cho những người (nạn) nhân. Và ở dưới lại gõ vài chữ "thân mến với chả thân ái", và rồi ký tên như là đã cất công viết một bải gửi cho đấy nhá, đọc đi.
Đọc lõ con mắt cũng không thấy tên tác giả thật đâu, mà mình đọc thì biết là người gửi không đạo văn thì cũng làm như ta đây là tác giả, cho nên nếu chịu khó chứng minh sự bực mình của mình là có cơ sở, thì chỉ cần gõ vào Google là thấy ngay cái bài đó được "sao chép" từ ở đâu. Ba chớp ba nhoáng mà tưởng đâu "bạn" mình bỏ công bỏ sức "chế" ra, mang post vào blog thì có mà bị tác giả thật kiện cho vì cái tội thuổng copy right của người ta. Tại sao có những người lại làm những công việc kỳ cục như thế, muốn gửi gì thì đưa link cho khỏi đầy hộp thư của người ta. Còn không thì post đầy đủ tên tác giả chứ. Không gõ được cái gì cho ra hồn ra viá thì đừng có gửi "khuyên" này khuyên kia thiên hạ. Khuyên đâu không thấy chỉ thấy làm cho người ta bực cả mình. Lại mất mấy phút gõ cho đỡ bực. Mắng tôi còn sân si thì tôi chịu, vì cứ phải đọc đi đọc lại điều đã đọc rồi với những tác giả "bí mật" thì tôi biết đâu mà "đa tạ" họ. Đa tạ lầm thì lại càng không nên.

Chủ Nhật, 10 tháng 5, 2009

Ngày của Mẹ



First and foremost I'd Like to let you know
You were my first love and my first heartbreak. They've givin you a day in one year. Now If I could only give you a year in one day. Happy Mother's day, ma. this one's for you...

When I was born, I'm sorry for your tears and pain
I May not remember all them faces for that day
but I know and I feel that I saw Him in your face

A mother's love is all I need

You taught me how to love the only way you could
I've been so blessed to learn these lessons from you
And To this day, I've never met, a better teacher than you

A mother's love is all I need X2

Knowing that I haven't been such an easy child
While you sacrificed, almost every day of your life
Just to balance work, your time and the love for your child

A mother's love is all i need

You've understood each and every drop of my tears
Mother You were always there, to calm all of my fears
Through the rising tides the sudden storms within my life
Mother You were always there for me

Thứ Sáu, 8 tháng 5, 2009

Tâm sự của ông bố

Đọc lá thư ông bố nói chuyện với con, có bao nhiêu người bố VN trăn trở như ông bố trẻ này? Hay có bao nhiêu ông bố dành thời gian ở quán nhậu vào buổi chiều thay vì làm một điều gì cho trẻ con(?)

"Người lính Tí Hớn đa cảm thế này, không đứng gác được đâu. Mà có khi lớn lên Tí Hớn chả còn gì ở đất nước này để mà gác. Lái Gió đi nhiều thấy đất nào cũng có chủ , từ ngọn núi đến khu rừng hay bãi cát, không của ông Bí thư, công an tỉnh, chủ tịch, phó chủ tịch thì cũng của các công ty liên doanh, các công ty nước ngoài...Còn xa xôi ngoài biên giới , hải đảo thì càng chả cần gác. Bọn nước ngoài nó muốn đến đâu nó vạch cái trên bản đồ rồi đưa chính phủ ta xem là xong. Người lính Tí Hớn lúc đó chỉ có mà đi làm bảo vệ gác cổng cho công ty nước ngoài nào đó, chẳng hạn như lên Tây Nguyên gác công trường khai thác nhôm của bọn Trung Quốc. Đứng gác mà lơ ngơ phì phèo thuốc lá, tán gái như Lái Gió hồi trẻ vớ vẩn, bọn ông chủ nó đè ra lấy roi đánh. Bây giờ bọn chủ Đài Loan, Hàn Quốc nó còn đánh công nhân Việt Nam tại Việt Nam thì lúc đến lúc đấy Tí Hớn bị chúng nó đánh cũng thế thôi. Thời thế xoay vần, ngày xưa thì thấy nói bọn thực dân Pháp đánh cu li, phu lục lộ,phu công trường cao su...bọn thực dân Pháp nó chiếm nước ta trái phép, bắt nhân dân ta làm nộ lệ. Còn bây giờ bọn thực dân Trung Quốc, Đài Loan nó chiếm nước ta, bắt dân ta làm nô lệ có giấy phép hẳn hoi. Do chính nhân dân ta thông qua quốc hội thể hiện ý chí thống nhất, đồng lòng ký kết giấy trắng mực đen.Văn tự đàng hoàng nhé, chả phải là giấy viết tay đâu. Mấy thằng phản động lợi dụng để tuyên truyền là Đảng và nhà nước ta bán nước, khốn nạn quá, chúng định làm mất uy tín của Đảng. Chúng vu oan cho Đảng và chính phủ ta. Bọn nhân dân bán nước đấy chứ, chính bọn nhân dân giữ vai trò đất nước này đã can tâm đồng lòng làm vậy. Bọn nhân dân nó sợ sau này con cháu nó phải ra sức giứ gìn đất nước, nó lo cho hậu thế mai sau , nên chúng bảo nhau bán quách hết mẹ nó đi. Con cháu sau này đỡ phải giữ gìn, xây dựng cái chi. Cứ đi làm thuê cũng sống hết kiếp người. Lo chi mấy cái việc khác cho mệt. Mà thế cũng là đường lối đúng đắn, mình bán cho chúng nó thì chúng nó phải đau đầu quản lý, tính chuyện phát triển. Mình chỉ ung dung làm đủ 8 tiếng đồng hồ, lãnh lương về nhà. Rảnh có thời gian thì chơi bời, đàn đúm, không phải lo nghĩ đến quốc gia, xã tắc làm gì. Vì có phải còn của mình đâu mà nghĩ. Cái này gọi là - quẳng bớt gánh lo đi mà vui sống- như sách dạy."

Thứ Năm, 7 tháng 5, 2009

Đất nước tà tà

Đoạn phim hài sau coi vậy mà phần cuối "cô giáo" này nói không sai tí nào, phải nói là cười ra nước mắt, họ những người trẻ nhìn thấy được những sai lầm của đất nước nhưng họ chằng thể làm gì được phải chăng.


Thứ Tư, 6 tháng 5, 2009

Ý thức về lịch sử

Thời buổi này ở VN cũng vẫn chưa có một nhà biên kịch, người làm nghệ thuật phim ảnh nào làm nên những cuốn phim nói về tiền nhân cho ra hồn lại đi bắt chước làm những "nghệ thuật" giải trí vớ vẩn như thế này hay sao cơ chứ (?), cũng Hoàn Châu Các Các, nhìn mà phát nản lòng, những câu lời tiếng Việt mà lại đi ca hát lịch sử Trung Quốc trong khi đất nước lâm nguy.
Hãy đọc một bài báo sau của Lai Nguyên Ân nói về cuộc thi lịch sử thời xưa của ông Phan Khôi và cuộc thi lịch sử của báo Thần Chung năm 1929, khi nói về tiền nhân, những anh hùng đi chân đất mở mang bờ cõi không cần đến ngoại bang như sau

"Đinh Tiên Hoàng có công lớn đối với nước ta, vì người đã dẹp yên cái loạn 12 sứ quân, cứu dân ra khỏi vòng đồ thán, và đã nhứt thống nước Nam, dựng cờ độc lập, mở đường cho Lê, Lý, Trần, Lê, Nguyễn sau nầy." [15] − "Người trị vì được 24 năm thì mất, là ông vua thứ nhứt mở cơ nghiệp nhà Tiền Lê. Người đã giỏi về thuật dụng binh lại giỏi về thuật ngoại giao nữa, nhờ đó làm cho nước ta khỏi bị mất về nước Tàu và nhân dân được làm ăn yên ổn trong đời ấy

− "Giả sử lúc bấy giờ không có Lê Thái Tổ thì người Minh sẽ chiếm lãnh nước ta làm thuộc địa đời đời mà Việt Nam đã vong quốc từ đó rồi. Càng suy nghĩ đến chỗ ấy thì lại càng thấy cái công nghiệp của người đối với nước ta lớn lao là dường nào." [17]

− "Đức Gia Long có công rất lớn đối với nước ta. Vì người chẳng những dẹp yên loạn lạc, làm cho dân được làm ăn yên ổn, mà lại mở thêm được sáu tỉnh Nam Kỳ, khiến cho bờ cõi nước Nam mình thêm rộng ra." [18]

Về vua Quang Trung

Từ đó vua Tàu tỏ ý muốn chiêu an. Người bèn sai sứ sang hoà với Tàu. Tuy vậy, người muốn thừa cơ lấy lại Lưỡng Quảng là đất nước Nam ngày trước, bèn đóng tàu mộ binh, định trong mấy năm nữa thì khai hấn mà đánh Tàu, song chẳng may lâm bịnh mà chết, mới có bốn chục tuổi.

Xưa nay người An Nam ta đối với Tàu chưa có ai oanh liệt bằng vua Quang Trung."

Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Dịch Cúm

Website "dịch cúm" chắc là hữu ích cho những ai tò mò theo dõi dịch đi tới đâu và tại sao có dịch. Mấy chuyện này thì chỉ có bác sĩ mới phân tích nổi đúng hay sai, chứ tơ lơ mơ như blogger tôi thì chỉ có post xin miễn "bình loạn". :-)

Thứ Hai, 4 tháng 5, 2009

Du sinh nói chuyện

Nghe giọng nói của bạn trẻ này, bỗng nhớ những người bạn học ngày xưa, những người ở một quê hương nếu họ không làm thơ thì họ cũng làm cách mạng (?), không biết cậu có là con em của những người bạn học hay không?
Mong là đất nước có nhiều người trẻ có tinh thần nhìn ra những sai lầm của một chế độ. Họ là tương lai của đất nước.

Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2009

Báo tháng Năm

Đọc báo chính trị thế này thì không có thì giờ nấu cơm ăn, nên blog lên đây để ai thích nghiên cứu những chuyện không thể biết được ở VN thì download xuống đọc vậy nhé

Tudongonluanso74
XaluanbnsTudoNgonluanso74

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2009

Những lời bộc bạch của một đảng viên

Đọc những dòng dưới đây của Psonkhanh thực sự tôi rất xúc động, đây có lẽ là những lời chân thật hiếm thấy trong thời buổi đầy dối trá như bây giờ. Tôi cũng tin vào sự thay đổi như Psonkhanh nhận định. Trong bài này có nhắc đến tôi và vấn đề an ninh. Tôi xin nói để mọi người yên tâm, tôi đã được khẳng định (tất nhiên là từ người có trọng trách) rằng các hãng như Yahoo, Google, ... sẽ không dám tiết lộ thông tin của người dùng như trường hợp Yahoo đã làm bên TQ nữa đâu. Tổng Thống Obama đã có một chỉ thị ngầm rằng nếu hãng nào làm chuyện đó sẽ bị truy tố vì vi phạm luật pháp Mỹ. Cứ yên tâm mà viết các blogger à.

LỜI BỘC BẠCH CỦA MỘT ĐẢNG VIÊN

Lâu nay tôi không viết blog, không comment vì tôi sợ. Tôi nghe được những thằng bạn làm bên an ninh nói rằng đang thực hiện những chỉ thị của cấp trên rất quyết liệt để tìm ra dấu vết tông tích của những blogger “có vấn đề” để có cách xử lý thích đáng. Tôi thực sự sợ, có lẽ là tôi hèn nhát. Nhưng hôm nay tôi muốn viết, tôi buộc phải viết, tôi không giải thích được tâm trạng của mình lúc này, nhưng tôi cảm nhận rõ ràng một sự thôi thúc phải nói ra những gì mình suy nghĩ cho nhiều người đọc. Sự thôi thúc đó đến từ đâu tôi cũng không chắc, nhưng thật tình là tôi vẫn rất run sợ khi post bài này, tôi không phải là người dũng cảm, nhưng tôi thấy mình cần làm điều đó. Và tôi cũng chỉ có nơi này để viết, để nói ra được sự thật, blog là nơi duy nhất ở xã hội này người ta có thể nói thật, còn lại đều là một cuộc sống dối trá với chính mình và mọi người.

Tôi đã gần 50 tuổi, đang làm cho một viện nghiên cứu của Nhà nước, đã được 15 năm tuổi Đảng. Thật lòng là tôi đã nghĩ đến việc ra khỏi Đảng nhưng lại không dám thực hiện, tôi không đủ can đảm và mạnh mẽ để chấp nhận một cách kiếm sống mới hoàn toàn mà tôi không tự tin với nó. Mà bỏ Đảng thì chỉ còn cách bỏ cơ quan. Đã suy nghĩ rất nhiều cách mưu sinh khác nhưng vẫn không thấy cái nào là được. Các con tôi phải còn vài năm nữa mới có thể tự lo được. Lương hai vợ chồng cộng lại mới hơn chục triệu. Riêng tôi mỗi năm được thêm vài công trình nghiên cứu, chia ra cũng được khoảng 30-40 triệu đồng. Cái này chính là bổng lộc mà cấp trên ban phát vì nghiên cứu cho có, xong cho vào tủ, chủ yếu là viết theo ý muốn cấp trên rồi lập hội đồng khen nhau mấy câu, thế là xong. Giàu thì chủ yếu là các sếp lớn vì đề tài nào các sếp cũng có tên để chia tiền dù chẳng làm gì, có khi cũng chẳng nhớ nổi cái tên đề tài. Còn chưa kể những thứ quyền lợi mua sắm khác. Nói chung là nếu lên được trưởng phòng thì không phải lo tiền bạc, người ta cúng cho mình. Do vậy mà trong nội bộ người ta đấu đá giành giật nhau ghê lắm, vào Đảng cũng chỉ hy vọng lên được chức cao hơn. Nói thật là ngày xưa tôi vào Đảng cũng với động cơ như thế, nhưng không nghĩ rằng như thế chỉ mới là cái bắt buộc sơ đẳng, muốn ngoi lên được đòi hỏi phải nhiều thủ thuật lắm, và phải biết luồn cuối thật giỏi, chà đạp người khác mà không bị cắn rứt. Mà cả 2 cái này tôi đều dở, có lúc thấy phải làm nhưng làm cũng không đạt yêu cầu. Chuyên viên như tôi (dù là được xếp vào ngạch cao câp) bây giờ toàn phải nói vẹt, nói dối đến mức mất tư cách mà chẳng biết phải làm sao. Giờ mới thấy mình hèn nhưng đã muộn. Tự an ủi trấn an mình “mưu sinh mà, thôi đành vậy…”

Những người Đảng viên như tôi mình bây giờ chiếm đa số tuyệt đối trong Đảng, đến 95%. Hồi tháng 4 năm ngoái, tôi được đọc một bản nghiên cứu của Viện Nghiên cứu Dư luận Xã hội, đây là tài liệu chính thức nghiên cứu theo yêu cầu của Bộ Chính Trị . Qua đó nói rõ rằng Đảng viên bây giờ đều chán nãn và bi quan, không còn tin vào đường lối chủ nghĩa Cộng Sản và học thuyết Mác Lê-Nin nữa, Đảng viên chỉ hy vọng vào sự đổi mới của Đảng. Nhưng bây giờ Đảng đã không còn đổi mới nữa, đang đi vào ngõ cụt. Hầu hết những Đảng viên như tôi bây giờ đều mong muốn một sự thay đổi, nhưng họ lại sợ thay đổi. Lý do quan trọng nhất là họ sợ bị trả thù như lịch sử đã từng xảy ra, như Đảng đã từng làm, họ nghe thấy sự hung hăng và cực đoan của các Việt Kiều qua các lần biểu tình chống đối người trong nước qua làm họ sợ. Rồi kiểu tuyên truyền của Đảng cũng tăng thêm điều đó, nếu bạn là Đảng viên, đi họp sinh hoạt Đảng thì sẽ nghe thấy những lời lẽ cảnh báo rất nặng nề, nào là các thế lực thù địch, nào là sẽ không đội trời chung với Đảng viên, âm mưu diễn biến hòa mình có thể mất nước v.v..

Nhưng cái làm xói mòn niềm tin ở Đảng nhất là tham nhũng và đặc quyền thì Đảng chẳng có một biện pháp hiệu quả nào ngăn chặn, nếu không muốn nói là Đảng phải duy trì nó để sống và để cai trị quan chức. Cơ quan tôi và nhiều nơi khác suốt ngày bàn tán về việc ông Lê Thanh Hải đã chi ra cả trăm tỷ đồng để hối lộ cho những vị ủy viên Bộ Chính Trị vào TpHCM để xem xét việc cách chức ông ta vì dính đến vụ PCI. Giờ ông ta tuyên bố với đám đàn em kinh tài là vững như bàn thạch vì không những thế, Thủ Tướng còn nhận của ông ta mấy triệu đô la nữa. Giờ là lúc ông ta ra sức vơ vét và tạo điều kiện cho các đàn em kinh tài vơ vét để bù lại những gì đã phải chi ra để chạy cho ông ấy. Những chuyện này giờ đây tồn tại như một sự tất yếu, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

Tôi đang đứng trước một trạng thái chông chênh, giữa những lựa chọn không dễ dàng: theo hiện trạng và thói xấu của xã hội để sống dễ dàng hoặc thay đổi để ko theo nó, hay tham gia vào những sự thay đổi của người khác làm xã hội tốt hơn. Tôi muốn 2 cái sau nhưng nhiều lần đã không vượt qua được chính mình. Hàng này tôi bị buộc phải học và thực hành theo gương và đạo đức HCM nhưng toàn là những gì đạo đức giả và nụy quân tử. Tôi là người luôn kính trọng Chủ Tịch HCM ngay cả khi đã đọc được những mặt trái của Bác. Tôi giữ thái độ đó vì tôi cho rằng Bác là một con người. Nhưng cách mà Đảng đang tuyên truyền về hình ảnh và đạo đức của Bác, bắt mọi người học tấm gương của Bác là cách mà người ta thường làm để ca ngợi những vị giáo của các tôn giáo. Thật đáng buồn là những điều như vậy chẳng những không làm tôn lên hình ảnh của Bác mà ngược lại, vì Bác không có những điều cần thiết của một giáo chủ tôn giáo. Thời buổi bây giờ không còn là những thế kỷ trước, thông tin quá nhiều, nhanh và dễ kiểm chứng thì không thể tạo ra những myth để dẫn dắt lòng tin của mọi người được. Tôn giáo được tạo ra từ các myth vốn là những hiểu biết sai lầm, có thể là dối trá nhưng lại mang ý nghĩa huyền thoại, thần thoại. Người ta đang làm cho hình ảnh Bác ngày càng trở nên méo mó và dối trá.

Gần đây tôi bắt đầu tin dần vào những gì vô hình như là định mệnh, số phận, vận nước, ... Không tìm thấy căn cứ khoa học nào, nhưng có lẽ niềm tin là tâm linh, không phải biện chứng khoa học. Do vậy, tôi cũng hy vọng như nhiều người dân đang hy vọng, hồn thiêng sông núi sẽ phù hộ cho vận mệnh của đất nước. Tôi muốn nói với những người muốn mưu sự lớn và thực sự vì đất nước nhân dân, hãy nhắm vào những gì thiết thực nhất vì cuộc sống của đa số người dân, đừng có giương ngọn cờ dân chủ nhân quyền làm mục đích chính, những điều đó với người dân còn xa vời lắm. Chính quyền hiện này dù làm ra vẻ chống đối và mạnh tay với những người đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền; giả bộ như là sợ những điều đó đe dọa sự cầm quyền của họ nhưng thực ra họ rất mong muốn những những người đấu tranh này lao vào những mục tiêu như vậy vì chúng chẳng thể nào thu hút quần chúng trong vài chục năm nữa. Họ ra vẻ cái này là gót chân Achile của Đảng nên phản ứng rất dữ dội, làm cho những người đấu tranh cứ tưởng thật là mình đã nhắm vào đúng tử huyệt của đối thủ và cứ thế hút đầu vào đá. Những gì thiết thực đối với quần chúng thì rất nhiều, nhiều vô kể, không thể nhắm đến hết tất cả một lúc được. Những con người sáng suốt sẽ nhận ra một vài điểm thật quan trọng từ những nhu cầu này, nhấn mạnh nó, giương nó lên làm ngọn cờ để tạo ra động lực cho đa số dân chúng thì mới có thể tạo ra lực lượng và thế lực thay đổi cái hiện nay được. Điều đáng mừng là một vài năm gần đây đã thấy xuất hiện vài người có tầm nhìn như vậy, không lao vào những khẩu hiệu dân chủ nhân quyền mà nhìn được những mấu chốt từ những gì rất thiết thực. Tôi có hân hạnh được trao đổi với những người như vậy trên blog và cảm nhận được sức mạnh tư duy của họ cho dù họ không nói gì về điều đó.

Nếu ai muốn copy bài này để phổ biến thì cứ tự nhiên làm đừng hỏi ý kiến tôi. Mà cũng mong các bạn hãy làm điều đó vì có thể một ngày nào đó, tôi không đủ sự can đảm, không vượt qua nổi sự hèn nhát nên sẽ xóa hẳn cái blog này. Tôi đã từng nghe cánh an ninh nói rằng sẽ dựa vào quan hệ của con rễ Thủ Tướng, là Việt Kiều trong giới tài phiệt, can thiệp với Yahoo để “lôi ra ánh sáng” kẻ nào là Change We Need để trị tội vì đã “vu khống” thanh danh của gia đình “phò mà”. Chuyện ấy cũng vài tháng nay rồi nhưng vẫn thấy Change tiếp tục viết bài, có thể là họ không làm được, và cũng có thể là chưa làm được. Nếu một ngày nào đó mọi người thấy blog này biến mắt hẳn thì xin hãy hiểu và thông cảm cho tôi. Tôi rất biết ơn ai đó copy bài này về blog của mình để những gì tôi viết còn lưu lại được.

Đa số Đảng viên và quan chức hiện nay đều hèn nhát như tôi vậy, những người dũng cảm có tư cách thì rất ít, những người này đều không lên cao được. Những kẻ chức vụ càng cao thì không những hèn mà còn nhát, thượng đội hạ đạp. Bản chất bọn chúng là những kẻ sợ sệt đủ thứ, chúng chỉ hung hăng khi nắm quyền lực trong tay và đối xử thô bạo với kẻ dưới hoặc những người không có chút quyền gì. Tôi đảm bảo rằng, khi có một sự thay đổi bọn người này là những kẻ trốn chạy đầu tiên hoặc quay ngoắc tức thì theo lực lượng mới. Bọn chúng đa số (tôi là thiểu số) đều là những kẻ giàu có, giờ thì lắm tiền nhiều của, sợ chết và sẵn sàng trở thành kẻ phản bội cho người khác sai bảo nếu được đảm bảo rằng không làm gì bọn chúng.

Sự sụp đổ và thay đổi là chắc chắc và không thể tránh khỏi, nhiều người bảo rằng sẽ rất nhanh, nhưng cũng có người bảo rằng sẽ chưa thể trong một hai năm nữa. Tôi thì nghĩ điều đó không tùy thuộc vào Đảng, vào Chính quyền nữa, cái này ngoài khả năng của họ rồi. Nó tuỳ thuộc vào lực lượng thay đổi có thể hành động lúc nào thì lúc đó sẽ có sự thay đổi. Còn thay đổi như thế nào thì lại tuỳ thuộc vào cái lực lượng này có muốn làm điều tốt cho người dân hay không. Thật là khủng khiếp nếu đất nước này tránh vỏ dư gặp vỏ dừa.

Hãy tha thứ cho tôi nêu ai đó vô tình bị xúc phạm từ những điều tôi viết, nhưng tôi vẫn tin những người đó rất ít, đếm trên đầu ngón tay. Tạm biệt mọi người, cũng có thể là vĩnh biệt…. Chúc mọi người vui khỏe và an toàn, chúc Việt Nam thay đổi tốt đẹp.

Tôi đã thực sự ân hận vì đã vào Đảng.

Nhạc trẻ thời nào ấy nhỉ (?)

Thời mấy anh chị này hát nhạc trẻ thì tôi còn bé quá chả kịp được thưởng thức bao lâu thì phải nghe Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây. Bây giờ nghe lại tưởng như mình mới lớn:-). Cả một thời gian bị cách quãng, tự nhiên bị "bóc lột" một cách rất ư tàn nhẫn bởi "Chiến Tranh và Hoà Bình"







Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

Thư quan trọng gửi cho cộng đồng Việt Nam về Cúm Heo .

Tôi vừa có một cuộc họp quan trọng với WHO (Tổ chức y tế thế giới) về tình trạng cúm heo . Tôi xin thông báo với cộng đồng với tư cách cá nhân và xin quí vị hãy xem đây là thư riêng cho quí vị .
Tình trạng cúm heo A(H1N1) nguy hiểm và nguy hiểm hơn những gì quí vị đọc trên những bản tin trên các báo chí . Theo riêng cá nhân tôi tìm hiểu thì nước Mỹ đã có 91 trường hợp và một tử vong , con số chính thức có thể cao hơn vì nhiều trường hợp chưa phát hiện, trong khi đó dịch ở Mexico có thể cao hơn nhiều so với con số mà chính phủ Mexico đưa ra . Theo ước đoán của tôi có thể trên 50,000 người bị dịch và có thể cao hơn . WHO hiện đang họp để nâng báo động lên cấp 5 trong nay mai và có thể lên 6 là cao nhất . Khi báo động cấp 6 tức là đóng cửa biên giới các nước lây nhiễm kể cả những chuyến bay và lưu thông nhất là tới Hoa Kỳ và Canada . Tôi hy vọng không có trường hợp nầy xảy ra .
Theo các khoa học gia cho biết là loại gen mới nầy do phối hợp của gen cúm gia cầm, cúm heo và cúm người . Nhiều bác sĩ chuyên môn ngành Genetics mà tôi tiếp xúc có ý nghi ngờ loại Virus nầy do người làm ra chứ không phải do tự nhiên . Nếu trường hợp nghi ngờ nầy là sự thật thì đây có thể là việc làm có chủ tâm và tại sao phải làm vậy thì chưa có câu trả lời .
Như quí vị biết là công việc làm ra một loại vi trùng mới như loại siêu vi trùng cúm heo A(H1N1) không phải là chuyện khó trong xã hội hôm nay . Chuyện cộng đồng chúng ta phải làm gì để giúp đồng hương VN tránh được thảm họa nầy mang đến cho gia đình chúng ta là việc quan trọng trong lúc nầy .
Tôi gửi khẩn cấp lá thư nầy đến cho quí đồng hương là hết sức cẩn thận, đừng xem thường nạn dịch nầy . Tôi mong quí đồng hương chúng ta là trong lúc nầy nên tránh các sinh hoạt chổ đông người . Khi đi shopping hay những nơi đông người thì xin quí vị rửa tay nhiều lần vì khi chúng ta đụng vào các nấm cửa, quần áo, đồ vật mà mình không biết có dính Virus hay không .
Nếu quí vị làm việc cần phải tiếp xúc với khách thì lúc nói chuyện, tìm cách đừng để mặt quá gần . Nếu sau khi tiếp xúc với người mà mình nghi có bệnh thì hãy vào rửa tay trước và rửa mặt liền sau đó . Nên mua loại napkins ướt có chất alcohol bán rất nhiều ở các cửa tiệm . Dùng loại nầy để lau tay, lau mặt thường nếu không có cơ hội rửa tay , rửa mặt .
Khi con em mình bị ho, bị sổ mũi chảy nước hãy liên lạc ngay với bác sĩ để khám . Theo tôi biết hiện nay chưa có Vaccine để chủng loại Virus mới nầy và các nhà thuốc cần thời gian 4-5 tháng để hoàn tất nhưng quí vị có thể chích ngừa loại Vaccine Flu hiện có để tránh loại Flu thông thường .
Thuốc Tamiflu rất hiệu quả cho loại Virus mới nầy , một vài nơi ở các nước Á Châu có thể mua không cần toa bác sĩ, nhất là mua online . Ở Mỹ & Canada và một số nước châu âu thì phải cần toa mới mua được Tamiflu và thuốc nầy rất mắt tiền nên có thể nhiều đồng hương chúng ta không có khả năng để mua thuốc . Nếu quí vị có bảo hiểm y tế thì khi thấy có triệu chứng đầu tiên của bệnh nầy là ho và sổ mũi nước thì xin gặp bác sĩ hay đi bệnh viện khám, nếu có bệnh, họ sẽ cho uống liền Tamiflu hay loại thuốc tương tự.
Xin quí đồng hương hãy chuẩn bị sẵn một ít đồ hộp, gạo, nước uống để ăn trong vòng một tháng cho gia đình mình . Nếu trường hợp WHO báo động tới level 6 thì trường học , công sở có thể bị buộc đóng cửa . Lúc đó thức ăn, đồ uống giá thành có thể cao hơn nhiều vì nhiều cơ sở hoạt động bị ngưng . Hiện nay WHO đang chuẩn bị nâng báo động lên level 5 trong vòng vài ngày tới .
Chúng ta nên chuẩn bị sớm thì đở hơn là lúc xảy ra nạn dịch toàn cầu, biên giới, cơ sở, trường học đóng cửa, đồ ăn thức uống giá thành cao thì sẽ khó khăn hơn nhiều vì sự thiếu hụt.
Mong quí vị phổ biến tin nầy qua email cho bạn bè , thân hữu .

Trân Trọng

Bs Nguyễn Thùy Trang M.D Genetics

Lưu trữ

Tự điển



Tự điển Việt Nam
đã được bổ sung những ý nghĩa "chính thức"