Le Nguyen (Danlambao)
 - Bất cứ ai nói thật không phải bịa đặt về sự thật Hồ Chí Minh đều gặp 
phản ứng gay gắt, bất chấp lý lẽ của các dư luận viên, đảng viên phò 
đảng, thần tượng Hồ. Phản ứng hung hăng vượt mức bình thường của đám mù 
đảng, cuồng Hồ theo tôi cũng bình thường thôi! Phản ứng này giống như 
tâm trạng của người hết lòng, hết dạ yêu thương, đặt trọn niềm tin tuyệt
 đối vào ai đó mà bị người mình yêu phản bội và các dư luận viên, đảng 
viên, những kẻ thần tượng Hồ vỡ lẽ ra thấy Hồ không giống như những gì 
tưởng tượng làm cho hụt hẫng, nổi giận là phản ứng tâm lý rất đỗi bình 
thường của con người trong cuộc sống đời thường.
Không sao đâu, sau cơn mưa trời lại sáng. các dư luận viên, đảng viên mù
 đảng, cuồng sẽ quen dần với sự thật Hồ Chí Minh khi sự thật được phơi 
bày dưới ánh sáng văn minh của thời đại a còng(@). Chính tôi cũng đã có 
lần rơi vào trạng thái như các bạn khi lang thang trên các trang mạng xã
 hội, các trang báo lề dân và rất tình cờ đọc được các tài liệu, bài 
viết về ông Hồ khác với những gì tôi được biết, được nhồi nhét dưới mái 
trường xã hội chủ nghĩa, trong sinh hoạt đội... đoàn... của trường.
Thời học trò, tôi đã bị nhồi nhét “bác Hồ vĩ đại, bác là ông tiên hiền 
dịu” qua các trang sách giáo khoa và “bị thực hành” thần thánh Hồ sau 
mỗi lần hát “tiến Quân Ca” là quốc ca Việt Nam xã nghĩa của Văn Cao. Lúc
 đó tôi bị “bắt” phải làm theo chúng bạn hô to: “Vì tổ quốc xã hội chủ 
nghĩa, vì bác Hồ vĩ đại, hãy sẵn sàng....” 
Giờ khôn lớn ngẫm lại và biết sự thật của bác đảng, giúp tôi nhận ra hô 
khẩu hiệu này giống như tài liệu của đảng tuyên truyền về anh thợ điện 
“biệt động thành” Nguyễn Văn Trỗi bị trói tay bịt mắt bịt miệng, són đáy
 trong quần lúc lên đoạn đầu đài chịu tội xử bắn vì tội khủng bố, không 
biết tay đâu để vẫn kịp kéo tấm vải bịt mặt xuống gân cổ hô to ba lần: 
"Hãy nhớ lấy lời tôi! Đả đảo đế quốc Mỹ! Đả đảo Nguyễn Khánh! Hồ Chí 
Minh muôn năm! Việt Nam muôn năm!"
Với đầu óc ngây thơ trong trắng, ăn chưa no lo chưa tới từ tuổi măng non
 đến tuổi trưởng thành bị buộc phải lặp đi lặp lại “vì tổ quốc xã hội 
chủ nghĩa, vì bác hồ vĩ đại...” vào mỗi lúc hát quốc ca chào cờ cộng sản
 buổi sáng, cùng với những bài học vỡ lòng “nhìn đâu cũng thấy bác Hồ 
hiền như ông tiên trong các truyện cổ tích”.
Các bài học về “bác Hồ” giống như câu chuyện điển hình Nguyễn Văn Trỗi 
trong sách giáo khoa tập đọc, tập làm văn lẫn làm luận văn miêu tả sự 
anh hùng của Nguyễn Văn Trỗi thì tránh sao các bạn khỏi nhập tâm, ngộ 
nhận về Hồ Chí Minh như chính tôi đã từng ngộ nhận trong thời gian cắp 
sách đến trường phải học những bài học ca tụng Hồ Chí Minh có nội dung 
na ná, ý tưởng lộn xộn mâu thuẫn như sau:
“...Cuộc đời Chủ tịch Hồ Chí Minh là một cuộc đời trong sáng cao đẹp 
của một người cộng sản vĩ đại, một anh hùng dân tộc kiệt xuất, một chiến
 sĩ quốc tế lỗi lạc, đã đấu tranh không mệt mỏi và hiến dâng cả đời mình
 cho Tổ quốc, cho nhân dân, vì lý tưởng cộng sản, vì độc lập, tự do của 
các dân tộc bị áp bức, vì hòa bình và công lý trên thế giới...”(sic)
Ngày nay tôi đã sáng mắt sáng lòng, không còn mê muội, ngu muội nữa. Cám
 ơn internet, cám ơn phương tiện kỹ thuật truyền thông hiện đại đã tạo 
điều kiện thuận tiện cho tôi tiếp cận thông tin đa chiều nhận ra, biết 
rõ được bộ mặt thật khủng khiếp của Hồ Chí Minh và nhờ vào đó tôi mới có
 cơ hội trải nghiệm cảm giác ray rức, đớn đau để chia sẻ với các bạn khi
 “thần tượng” Hồ Chí Minh sụp đổ quá đỗi phũ phàng ở trong trái tim một 
thời khờ khạo của tôi.
Các bạn có biết, huyền thoại Hồ Chí Minh đúng thật là huyền thoại. Huyền
 thoại Hồ được xây dựng từ ba trụ cột: Tư Tưởng-Đạo Đức-Công Lao đánh 
đuổi Pháp, Nhật, Mỹ. Ba trụ cột đó được tuyên giáo hư cấu, tuyên truyền 
nhuần nhuyễn trên các hệ thống loa đài, với nền tảng Hồ là thần thánh, 
là một người yêu nước, suốt đời sống độc thân, tận tụy hy sinh cho dân 
cho nước. Thực tế đời thực của Hồ cho thấy, tuyên giáo cố tình bỏ qua, 
không nhấn mạnh nguồn gốc xuất thân của Hồ, cứ lấp la, lấp lửng nhập 
nhằng giữa chủ nghĩa dân tộc với chủ nghĩa cộng sản để đánh lừa, để lợi 
dụng lòng yêu nước của người dân thiếu thông tin về Hồ Chí Minh qua các 
câu tuyên truyền viết, nói như bát quái trận đồ về Hồ như sau:
“...Chủ tịch Hồ Chí Minh - nhà yêu nước và cách mạng vĩ đại, người 
khai sinh ra đảng cộng sản Việt Nam, nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa.
 Người là vị cha già dân tộc, một Bác Hồ nhân đức, hiền từ, giản dị, 
thân dân, trọng dân, gần dân... Chủ tịch Hồ Chí Minh không những để lại 
cho chúng ta một sự nghiệp cách mạng vẻ vang chưa từng có trong lịch sử 
dân tộc mà còn để lại cho chúng ta một di sản vĩ đại, đó là tấm gương 
sáng ngời về phẩm chất đạo đức, tượng trưng cho những gì cao đẹp nhất 
trong tâm hồn, ý chí, nhân cách của dân tộc và của loài người...”(sic)
Với dày đặc tài liệu, với loa đài ra rả ngày đêm tuyên truyền điệp khúc 
“bác Hồ vĩ đại, bác là vĩ nhân, là thánh của dân tộc Việt Nam...” và 
không có nguồn thông tin nào khác về Hồ, tránh sao cho các bạn khỏi ngộ 
nhận, hiểu lệch lạc về Hồ Chí Minh?
Sự thật đã rõ, Hồ Chí Minh vì tiền, lãnh tiền cộng sản quốc tế để làm 
cái việc mà tuyên giáo trung ương đảng cộng sản gọi là “hoạt động cách 
mạng”. Sự thật của cái gọi là hoạt động cách mạng của Hồ Chí Minh, đích 
thực là bán rẽ linh hồn cho quỷ dữ cộng sản, là cam tâm làm tay sai cho 
cộng sản quốc tế chống phá tổ quốc Việt Nam và hậu quả, di họa lãnh 
lương nước ngoài chống phá tổ quốc, nhân dân của Hồ để lại hậu quả dai 
dẳng đến tận ngày hôm nay. 
Di họa của Hồ để lại rất nhiều, rất đáng kinh sợ và một bài viết ngắn 
không thể chuyển tải đầy đủ hậu quả của Hồ gieo rắc trên đất nước, dân 
tộc Việt Nam. Do đó mỗi một bài viết chỉ có thể ghi lại vài ba hậu quả 
nghiêm trọng khó khắc phục của Hồ gây ra, tác động lên mọi mặt cuộc sống
 của người dân thời Hồ không có Hồ.
Di họa của Hồ sẽ bàn đến, có liên quan đến các hình mẫu đảng viên cháu 
ngoan bác Hồ - một bộ phận không nhỏ được đảng cộng sản nuôi trồng hơn 
nửa thế kỷ qua và nuôi trồng kể từ khi đảng cộng sản cướp chính quyền 
hợp pháp của chính phủ Trần Trọng kim. Kể từ thời điểm đó đến nay bác 
đảng đã sản sinh ra nhiều thế hệ cháu ngoan bị tẩy não, nhồi sọ để chỉ 
thấy có “thánh Hồ” và đa phần đã trở thành đảng viên của đảng cộng sản 
Việt Nam. 
Hiện tại các cháu ngoan được nhào nặn từ lò bác đảng, có cháu đã già gần
 đất xa trời, có cháu sồn sồn, có cháu ngoan đang được ươm trong vườn 
ươm bác đảng nhưng sản phẩm cháu ngoan bác Hồ bị đảng đúc khuôn, làm ra 
không đồng nhất. Đáng thương nhất là các cháu ngoan gần xuống lỗ vẫn còn
 mê muội tin là “bác vĩ đại, đảng quang vinh” nhưng thực chất bác là quỷ
 sứ, đảng là băng nhóm xã hội đen độc ác, cuồng tín nhất trong lịch sử 
phát triển của xã hội loài người.
Giờ ai cũng thấy, mỗi cháu ngoan bác Hồ một vẻ, không phải do cách biệt 
tuổi tác, khác thế hệ và mỗi cháu ngoan một vẻ không phải bắt nguồn từ 
tư duy nhận thức khác nhau và thực tế xã hội cộng sản cho thấy, cháu 
ngoan bác Hồ có nhiều loại nhưng loại nào cũng có mẫu số chung là “độc 
ác, gian manh, dối trá...” 
Đặc biệt đáng chú ý là cháu ngoan bác Hồ có hai loại nổi bật: “cháu 
ngoan ma đầu” và “cháu ngoan mê muội”. Hai loại này đang chi phối, có 
ảnh hưởng đến chính trường Việt Nam, nó ngăn cản tiến bộ của con người 
và xã hội, là thật sự đáng lo ngại. Hai loại này cùng muốn bảo vệ chế 
độ, muốn bác sống mãi trong quần... chúng... muốn đảng muôn năm trường 
trị nhưng mục đích bảo vệ bác đảng, chế độ của chúng thì hoàn toàn khác 
nhau:
1) Nhóm cháu ngoan ma đầu đang lãnh đạo đảng, nhà nước đa phần đều biết 
tỏng “bác Hồ” đếch có tư tưởng, đạo đức, công lao chi cả... nhưng trí 
trá không thua “bác Hồ” của chúng. Ngoài mặt thì cháu ngoan ma đầu hết 
lời ca tụng, bắt kẻ khác học tập tư tưởng, đạo đức không có gì... của 
ông Hồ, làm cho nhiều người mê muội Hồ, ngoan ngoãn đi theo con đường 
kiên trì chủ nghĩa Mác-Lênin, kiên định xã hội chủ nghĩa, kiên quyết 
chống đa nguyên, đa đảng để bên trong chúng giở trò xúi dục những đứa 
cháu ngoan mê muội cuồng Hồ lao thân vào bảo vệ đảng, bảo vệ chế độ cho 
chúng giữ vững chiếc ghế quyền lực, thu gom cướp bóc quyền lợi của dân, 
của nước.
2) Nhóm cháu ngoan mê muội là những đứa trí tuệ có vấn đề, không có khả 
năng nhận định, phân tích gian manh, dối trá của bác đảng. Chúng chỉ 
biết cầm cờ chạy hiệu “bác vĩ đại, đảng quang vinh”và khả năng đọc hiểu 
thì có giới hạn bởi trong đầu dầy đặc những hình ảnh, lời răn của “thánh
 Hồ” đã được bộ máy tuyên giáo nhồi sọ tẩy não từ tấm bé. Vì lẽ đó nên 
cháu ngoan mê muội đã mất khả năng tư duy độc lập, chỉ biết vâng lời, 
biết chấp hành lệnh trên giao, luôn trong tư thế sẵn sàng hùng hổ lao 
vào chửi bới, đánh đấm bất cứ ai chỉ ra sự độc ác của bác và gian manh 
của đảng.
Thời đại này không mấy ai mơ hồ không biết cộng sản là tội ác chống nhân
 loại, tư tưởng Mác-Lênin là thảm họa của lịch sử phát triển xã hội loài
 người, chủ nghĩa xã hội là hoang tưởng và thế giới văn minh đã quăng 
những thứ rác rưởi cộng sản vào thùng rác lịch sử. Thế mà đám cháu ngoan
 mê muội vẫn tin con đường cộng sản bác chọn là đúng đắn và lãnh đạo 
thời nay làm sai lời bác dạy chứ con đường công sản bác chọn, xã hội chủ
 nghĩa bác theo đuổi là không sai, là luôn luôn đúng đắn!
Thế cho nên các bạn dư luận viên, đảng viên mù đảng, cuồng Hồ là một bộ 
phận cháu ngoan mê muội đã bị đám cháu ngoan ma đầu xỏ mũi dắt đi như 
thú nuôi để chúng dọn bãi đáp án toàn với việc vừa âm thầm, vừa công 
khai chuyển tài sản ăn cắp, ăn cướp được của dân của nước qua các xứ tư 
bản giẫy hoài không chết. Đám lãnh đạo ma đầu này thừa biết viễn ảnh 
tương lai sụp đổ không tránh khỏi của chế độ độc tài phản động đi ngược 
chiều tiến hóa của nhân loại là tất yếu lịch sử không thể đảo ngược.
Thật ra các cháu ngoan bác Hồ mê muội cũng ít nhiều có biết lãnh đạo của
 họ đang âm thầm làm cuộc “di tản chiến thuật” qua việc cho con cháu “tị
 nạn giáo dục” ở các xứ dân chủ văn minh giàu mạnh và chuyển ngân qua 
các ngân hàng nước ngoài mua bất động sản, gầy dựng các cơ sở thương mãi
 để đủ điều kiện được định cư ở nước ngoài. Thậm chí lãnh đạo ma đầu còn
 khuyến khích con cháu kết hôn với các phản tử “phản động, ngụy quân, 
ngụy quyền...” để có một “xuất” ở lại sống, làm việc trên các xứ sở mà 
đảng, nhà nước bắt loa hô “thù địch” với đảng, nhà nước cộng sản Việt 
Nam. 
Thật đáng tiếc là các dư luận viên, đảng viên mù đảng - một bộ phận 
không nhỏ cháu ngoan bác Hồ mê muội vẫn mù quáng tin là con đường bác 
đi, chủ trương đường lối của đảng đề ra là đúng đắn? 
Thật sự khó biết các dư luận viên, đảng viên “mù đảng, cuồng Hồ” vì tiền
 hay vì mê muội mà cứ một mực bảo vệ điều xấu ác “cãi” rằng, hiện tượng 
tham nhũng, suy thoái đạo đức lối sống, xã hội băng hoại, thú tính lên 
ngôi trong đảng, trong chế độ xã hội chủ nghĩa chỉ là hiện tượng cá biệt
 của thiểu số lãnh đạo đời nay gây ra và họ vẫn tin hay giả vờ tin là 
những lãnh đạo này làm không đúng chủ trương, đường lối của đảng, làm 
sai lời dạy của bác chứ những điều xấu xa, tê hại kia không phải là bản 
chất của ông Hồ, của đảng cộng sản?
Ngoài ra hai loại cháu ngoan vừa kể, còn một bộ phận cháu ngoan trí 
thức, nhà văn, nhà báo xã nghĩa đã sáng mắt không còn mù đảng nữa, họ đã
 dám chê chế độ độc tài cộng sản là phản động, dám lên tiếng đòi dân 
chủ, chỉ ra cái tốt đẹp của chính thể dân chủ. Thế nhưng họ vẫn còn mê 
muội Hồ, dù đã dấn thân đấu tranh cho dân chủ mà vẫn còn ngộ nhận về Hồ,
 cứ dẫn lời tên quỷ sứ Hồ Chí Minh - một tên cộng sản quốc tế và trong 
đầu cứ hiểu lệch lạc về hành động tay sai của Hồ là vì dân vì nước. 
Điển hình là blogger Kami, một “bỉnh bút” quen thuộc với một số trang 
báo lề dân, có văn phong khá mạnh bạo phê phán đảng, chế độ cộng sản với
 lý lẽ khá thuyết phục nhưng vẫn ngộ nhận, mơ hồ về Hồ như trích đoạn nhận xét của Kami về Hồ rất tức cười dưới đây: 
“...Việc ông Hồ Chí Minh lựa chọn cho mình con đường cộng sản và mang
 nó về áp đặt cho nền chính trị Việt nam trong thế kỷ XX để tiến hành 
một cuộc đấu tranh giải phóng dân tộc và đã giành được độc lập cho Việt 
Nam từ tay thực dân Pháp, phát xít Nhật là điều không thể chối bỏ. Nếu 
nói đây là sự lựa chọn sai lầm thì đó là sự phủ nhận lịch sử và là điều 
không đúng đắn. Dù rằng cái hệ tư tưởng Cộng sản ấy đã gây biết bao hệ 
lụy cho cả dân tộc này trong nhiều chục năm qua, song vào thời điểm đó 
thì ông Hồ Chí Minh không còn các lựa chọn nào khác, một khi chủ thuyết 
ấy đang là trào lưu. Sự thất bại của các ông Phan Bội Châu và Phan Chu 
Trinh trong giai đoạn đó là những bằng chứng...”

 
