Người Buôn Gió
Nước Vệ triều nhà Sản năm thứ 69
.
.
Đại thần bộ lễ, kiêm đại thần nghị chính Tề thân chinh tuần hành
xuống nước Vệ. Vua quan nước Vệ bày tiệc đón tiếp long trọng. Bấy giờ
Vương phủ và Chúa phủ đều muốn diện kiến họ Âm.
Bấy giờ phủ Chúa đang còn bực bội chuyện ngoài khơi, nên đại thần bộ
lễ nhà Sản itếp chỉ thái độ không được cung kính. Âm Trệ biết nội tình
nhà Sản rối ren, bèn nhân thể cho người đến Vương Phủ hẹn ngày giáo
huấn.
Vương Phủ nhận được tin từ Âm Trệ, mừng lắm. Vệ Kính Vương gọi thuộc
hạ thân tín đến đón đại thần thiên triều. Thái độ khiêm nhường, cung
kính, giữ trọn lễ bầy tôi. Âm Trệ lấy làm vui, mới nói cả bọn ấy răng,
thiên tử cũng giơ cao đánh khẽ, chẳng muốn làm khó Vệ lúc này, chỉ vì có
một số kẻ quan lại nhà Vệ bấy lâu có lòng khác. Tề mới cứng rắn thế,
thiên tử vị tha coi nhà Sản như đứa con mới nhớn, có lúc ngỗ ngược bỏ
nhà đi giao du với kẻ xấu ngoài thiên hạ. Nay gọi về mà biết nghe lời mẹ
cha, không nỡ nào dùng roi vọt.
Vệ Kính Vương nghe lời ấy, cảm động, rung rinh mái tóc bạc khóc ròng kể lể.
- Từ khi giàn khoan đến biển Vệ, kẻ bầy tôi không lúc nào ăn
ngon ngủ yên, ngày đêm thiên hạ chửi rủa. Phải đóng cửa không dám ra
ngoài. Bọn tiểu nhân, xảo trá cứ nhân cớ ấy mà bêu nhục chuyện quan hệ
Vệ - Tề.
Đám tuỳ tòng của Vệ Kính Vương cũng rớm nước mắt khóc theo, bọn quan tuyên huấn bộ Binh ỉ ôi.
- Chúng thần ngày đêm phải giữ tư tưởng cho quân đội, bởi bọn
thù địch rêu rao quân đội khiếp hãi, bạc nhược. Khiến lòng quân sĩ có
lúc hiểu lầm. May nhờ có đại thần nghị chính, trấn thủ kinh thành cũng
cho gia nhân, tuỳ tùng phụ giúp. Mới trấn áp được lời nói điêu ngoa và
giữ được lòng quân sĩ không nghiêng ngả.
Đại thần nghị chính, trấn thủ kinh thành Cả Sáng nghe tên mình nhắc, bèn vội chắp tay khiêm tốn đáp.
- Đó chỉ là việc nhỏ, tiểu tướng bấy lâu nuôi một đội quân đặc
biệt, chuyên dùng vào việc phủ dụ dân chúng và đưa chính sách đúng đắn
của triều đình đến với nhân dân. Việc phụ giúp tuyên truyền cho bên
tuyên huấn bộ Binh không có gì đáng kể, xin không dám nhận công.
Âm Trệ nhìn kỹ Cả Sáng. Thấy mặt mũi vuông vức, trán bóng, mặt sáng,
đôi mắt đa mưu. Dáng vẻ thâm trầm, chắc chắn. Bụng lấy làm ưng lắm,
liền gọi Vệ Kính Vương lại gần hỏi.
- Kẻ ấy thế nào.?
Vệ Kính Vương hồ hởi đáp.
- Kẻ ấy người châu Ái, thông minh xuất chúng. Đỗ cử nhân năm
Canh Tuất thời Vệ Tôn Vương năm thứ hai. Làm quan văn trong gần 40 năm.
Trong những năm ấy đều mẫn cán vỗ yên dân chúng, phát triển Phật Giáo
Đại Tề mạnh mẽ ở Trấn Sơn Nam Hạ, xây dựng nhiều chùa chiền. Tư tưởng
Đại Tề không ngừng được phổ cập trong dân chúng, làm trấn thủ kinh thành
đã chỉ đạo đưa nhiều vở kịch Đại Tề cho dân chúng xem liên miên. Mấy
năm gần đây một số dân chúng kinh thành phản đối Tề đều bị dẹp tan yên
ấm. Lại còn có sáng kiến lập đội dư luận viên để dẹp tan những lời dị
nghị xấu trong dân chúng.
Âm Trệ hỏi thầm.
- Trong những năm binh đao biên giới Vệ - Tề. Hắn ở đâu.?
Vệ Kinh Vương hoảng hốt phủ phục đáp.
- Năm đó Sáng tướng quân bôn ba học ở xứ Bạch Dương, không hề
dính dáng gì. Lý lich hoàn toàn trong sạch. Thần dùng người chọn lọc kỹ
càng, không để những kẻ có oán thù với Đại Tề lọt vào phủ. Xin đại quan
minh xét.
Âm Trệ cười đắc ý.
- Nước Vệ có người như Sáng tướng quân làm dường cột, có lão
thần trung trinh như Kính Vương đây. Tề ta có thể kê cao gối mà ngủ,
không sợ phương Nam có biến.
Khi Âm Trệ về nước, Vệ Kính Vương triệu tập các đại thần. Uy nghiêm
tuyên bố việc ngoài khơi một hai hôm nữa sẽ yên. Tất cả những quan lại
nào đang chuẩn bị tiến hành việc đối phó đều phải ngừng lại. Không được
gây thêm rắc rối, ảnh hưởng đến đại cục.
Đám quan lại bấy lâu chuẩn bị hồ sơ, tư liệu để khởi kiện Tề ngẩn ngơ nhìn nhau. Rồi lủi thủi kéo về.
Duy có đại thần bộ Lễ nhà Sản đứng lại không đi. Vương hỏi có gì muốn tâu. Đại thần bộ Lễ băn khoăn nói.
- Lúc trước Tề làm mạnh, thần vâng mệnh Chúa, đã gửi thông
điệp sang bên xứ Cờ Hoa xin giúp đỡ. Họ hẹn ngày đi, giờ biết nói sao.?
Vệ Kính Vương xua tay bảo.
- Ngươi cứ về lo việc khác, việc ấy sẽ có người khác đi.
Nói xong mặt lạnh tanh quay đầu bước vào trong trướng.
Bấy giờ kinh thành yên ổn, chỉ có đám dân oan phía Tây kinh thành tụ
tập vài chục mống ngày ngày kêu oan. Cả Sáng thấy việc nhỏ phó mặc cho
phó tướng là Cỏ Dại đảm nhận. Riêng mình ngày ngày huấn luyện bọn Phi
Trận, Sáng Lợi cách chiếm thế trận truyền thông, ngõ hầu tính kế đến đại
hội nhân sự thì đồng loạt chiếm trọng điểm để đảm bảo việc lên ngôi
được chắc chắn.
Đương lúc bày đến trận Vu Oan Giáng Hoạ thì có người mang thư từ
Vương Phủ đến, Sáng mở thư xong liền lật đật sai người đóng xe, không
kịp thay quần áo đi vội vào trong Vương Phủ.
Vệ Kính Vương cầm tay Cả Sáng dẫn vào trong hậu cung, mở tráp lấy ra
hai bức tranh vẽ vội. Rồi bảo Cả Sáng ngồi xuống, Vương nói.
- Giờ Vương phủ ta đang thắng thế, nhờ việc Tề rút quân ngoài
biển Đông, uy tín Vương Phủ đang lên cao. Cần phải cấp tốc tấn công trên
mọi mặt trận, không để khoảng trống nào, không để đối thủ ngơi tay.
Ngươi mang hai bức tranh này, sang đến xứ Cờ Hoa trao cho họ. Chuyến này
đi sứ nước lớn, trọng trách cũng lớn, ngươi làm sao phải hài lòng Tề,
dằn mặt được Cờ Hoa. Có thế mới giữ vững ổn định chính trị trong nước.
Hiện giờ tư tưởng trông ngóng rời Tề, thân Cờ Hoa còn mạnh. Lần này
quyết phải dẹp tan cái ý nghĩa phản loạn đấy trong triều. Trăm sự nhờ
ngươi gánh vác.
Cả Sáng tần ngần hỏi.
- Liệu lúc thần đi, có bị chúng cản trở gì không.? Kinh thành
đang có chuyện về đường Sinh Thuỷ. Dân chúng lao nhao, tên Bằng Gió đang
nhân cơ hội ấy khích động, lại còn giả dạng thường dân phẫn uất phục
kính Cỏ Dại tướng quân. Thần không yên lòng.
Vệ Kính Vương nói.
- Ta đã tính đâu vào đó, khi ta cho quân mở mũi Thanh Tra phía
Nam, đánh vào bọn hưu quan của chúng, đồng thời áp sát căn cứ của hắn.
Tất hắn và đồng đảng phải lo đối phó. Bây giờ người lẳng lặng mà đi.
Cả Sáng vâng lời.
- Vệ Kính Vương đã tính chu đáo, thần đi quyết không phụ lòng.
Cả Sáng về tuyển chọn tinh binh, nằm chờ sẵn trong phủ. Khi thấy
quân Vương Phủ tiến xuống phía Nam đánh trận thanh tra, khí thế như chẻ
tre, áp sát các vùng đất của Chúa. Trong lúc nhà Chúa mải lo đối phó. Cả
Sáng cùng tuỳ tùng ngậm đũa tre ngang miêng, móng ngựa bọc nhung, nửa
đêm mở cổng thành nhằm xứ Cờ Hoa mà tiến.
Cả Sáng dụng phép hành binh thần bí của Gia Cát Lượng, đi không ai
biết, về chẳng ai hay. Đến khi suôn sẻ mới cho tuỳ tùng loan báo thiên
hạ chuyến đi sứ đã thành công. Sáng đến nơi, bọn Cờ Hoa chưa hiểu chuyện
gì còn bỡ ngỡ vì không phải đại thần bộ lễ. Trong lúc chúng bối rối,
Sáng quài tay sau lưng rút hai tấm tranh bửu bối mà Vệ Kính Vương đưa,
xỉa vào mặt đối thủ.
Bọn Cờ Hoa bị bất ngờ, tối tăm mặt mũi khi nhìn tấm tranh thấy hình
ảnh năm xưa của mình đang cúi đầu thúc thủ giữa đám quan quân nhà Vệ.
Mới vỡ lẽ ra rằng nhà Sản nước Vệ không quên chuyện năm xưa, chăc chắn
không thiện chí bây giờ.
Mọi kế hoạch của bọn Cờ Hoa phút chốc phá sản, bao nhiêu năm chuẩn
bị sách lược diễn biến hoà bình. Chỉ một phút chốc sơ xẩy đã bị đại thần
Cả Sáng của Vệ phá tan tành.
Cả Sáng phụng mệnh vương phủ đi sứ, chiến công lẫy lừng, phá tan
được thế liên minh của bọn quan lại muốn cấu kết với Cờ Hoa. Bọn phiến
loạn trong dân thấy vậy cũng khiếp hãi. Cả Sáng làm sớ báo công dâng Vệ
Kính Vương.
Vương xem sớ, bèn ban khen cho những tuỳ tòng đi theo Cả Sáng rất
hậu. Vài hôm sau, đầu tháng Ngâu, Vệ Kính Vương về uý lạo châu Ái nơi
quê hương của Cả Sáng, ghé đến hai cơ sở làm ăn lớn của India và Coet
vốn đầu tư gần 10 tỷ Cờ Hoa kim.
Châu Ái là đất sinh Vương. Khí vận lúc này đang lên cao, được Vương yêu mến. Ắt sớm sẽ lại có vương xuất hiện.
Lại nói đến bên Đại Tề, Âm Trệ đại thần đang ngủ trưa, có gia nhân
báo rằng tin từ nước Vệ gửi gấp sang theo đường dây nóng trình việc đi
sứ Cờ Hoa đã về. Trệ xua tay nói.
- Không phải xem, nước Vệ còn là phên dậu của Đại Tề ta nhiều năm nữa. Lúc này không phải lo.
Nói rồi nằm xuống ngủ tiếp, không cần mở thư. Đến chiều tỉnh dậy cầm phong thư ngẫm nghĩ.
- Xứ nhỏ mọn, không đáng phải trình đại vương.
Âm Trệ không mở đọc, vươn vai ngáp một cái rồi cất thư của Vệ Kính Vương vào hòm.