Nguyễn Thông
Cứ mỗi lần coi tivi thấy họ ngồi trên những chiếc ghế ấy là tôi không chịu được. Tâm trạng khó tả. Ngứa mắt lắm. Giận vô cùng.
Ghế thì có gì mà giận? Bạn sẽ hỏi tôi thế.
Họ là những ông to bà nhớn, đang cai trị đất nước này. Họ thi nhau
chứng tỏ sự oai vệ, quyền thế, vinh hiển của mình trước mắt mọi người.
Họ là những trọc phú của một nước đang nghèo nát, cơm chưa đủ no, áo
chưa đủ mặc.
Dân đang vất vưởng với thu nhập còm cõi. Nông dân đánh vật với giá
nông sản rẻ mạt. Thanh niên, đàn bà con gái kéo nhau đi tha hương viễn
xứ để kiếm sông bằng đủ hình đủ kiểu. Trẻ con thất học bởi trường không
ra trường lớp không ra lớp, cha mẹ nghèo nàn. Những con sông con suối
đang cần cây cầu cho người qua lại an toàn mùa nước lũ. Công nhân lay
lắt với đồng lương chết đói. Trẻ con cần cơm có thịt. Án oan sai tùm
lum. Thiếu giường bệnh đến mức phải nằm xếp lớp lên nhau. Khắp nơi khiếu
kiện đòi ruộng đất bị cướp trắng tuồn cho lũ nhà giàu. Đạo đức xuống
cấp. Tham nhũng hoành hành… Vậy mà họ cứ oai vệ hãnh diện trên những
chiếc ghế trọc phú. Ngồi đó mà không thấy xấu hổ.
Những chiếc ghế họ ngồi, thiên hạ lúc nào rảnh mắt dòm xem sẽ phải
giật mình. Chả kém gì ngai vàng của vua chúa phong kiến (đối tượng mà họ
đã diệt cho bằng được), của tổng thống chính quyền Sài Gòn ở dinh Độc
Lập (mà họ từng không tiếc lời lên án sự xa hoa). Những chiếc ghế to
lớn, hoành tráng, chạm trổ rồng phượng, hoa hoét cầu kỳ, chạm khắc tinh
xảo, và chắc chắn phải làm bằng những thứ gỗ cực tốt. Đứa cháu họ tôi
nhà nó 3 đời thợ mộc, bảo rằng những chiếc ghế như thế thường được đặt ở
những cơ sở uy tín về nội thất, Đồng Kỵ chẳng hạn, giá mỗi chiếc bét
nhất cũng cả chục triệu đồng. Loại vừa vừa, số lượng nhiều như ở hội
trường họp quốc hội cũng phải vài triệu một chiếc.
Nước nghèo, dân đói, nhưng sự xa hoa có thừa. Tôi không cực đoan đến
mức xem thường bộ mặt quốc gia. Tiếp khách, nghi lễ, hội hè kỷ niệm, họp
hành, tất nhiên cũng phải đạt sự đàng hoàng, long trọng nhất định. Còn
quan trên trông xuống người ta trông vào nữa chứ. Nhưng các nhà cai trị
xứ ta mắc cái bệnh thích ném tiền qua cửa sổ. Nói một đằng làm một nẻo.
Miệng xoen xoét hô hào tiết kiệm, tiết kiệm là quốc sách nhưng xài tiền
thì vô tội vạ. Ông nào cũng đòi nhà to sở đẹp, xe sang tiền tỉ, đến cái
ghế ngồi cũng phải nhung lụa phượng múa rồng bay. Hơn cả hoàng đế Trung
Hoa. Năm nao cũng vận động học tập tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh, sơ
kết, tổng kết, tìm gương điển hình, nhưng chính các ông bà ấy lại khăng
khăng không học cụ. Cụ là điển hình về tiết kiệm, giản dị, không bày vẽ,
từ căn nhà ở, chỗ ăn chỗ ngủ, nơi làm việc, cái ghế ngồi… Còn con cháu
cụ bây giờ cứ làm ngược lại. Vậy thì học cụ ở chỗ nào?
Chả phải chỉ cái ghế họ ngồi, cứ coi nơi họ tiếp khách mà xem. Hoa
hoét xanh đỏ tím vàng bày ngập tràn từ trên xuống dưới. Dường như cái
bệnh hình thức lòe loẹt đã ăn thâm căn cố đế vào máu của họ rồi. Chả
biết những vị khách nước ngoài được họ tiếp có sung sướng không hay lại
cười thầm, chê cái thói trưởng giả học làm sang của họ. Xem những tấm
ảnh chụp nguyên thủ, lãnh đạo xứ người ta tiếp khách mà thấy ngược hẳn
với mình. Còn nơi đâu giàu như Mỹ như Nhật, vậy mà cái bàn cái ghế cũng
hết sức giản dị bình thường, chả cần hoa này bông nọ. Họ cốt ở cái thực
chất, đâu màng tới phù hoa giả tạo.
Hôm qua đọc báo, coi tivi, thấy người ta bảo đến cuối tháng 10 tây
này nhà thầu sẽ bàn giao công trình nhà quốc hội – hội trường Ba Đình
mới, chợt giật mình. Không phải vì tiếc cái hội trường Ba Đình cũ, cũng
không phải vì công trình tốn mấy nghìn tỉ, mà vì cái khác. Bởi tòa nhà
đồ sộ nguy nga ấy sẽ có cả nghìn chiếc ghế, chí ít cũng sang hơn, đắt
hơn, tốn tiền hơn những chiếc ghế quá hoành tráng mà các vị đại biểu vừa
đặt đít ngồi trong cái hội trường của Bộ Quốc phòng được sử dụng cho
mấy kỳ họp vừa qua. Lại biết bao nhiêu tỉ đồng đổ ra, chỉ cho cái chỗ
ngồi. Chúng ta hãy chờ xem, những chiếc ghế làm từ mồ hôi nước mắt người
dân ấy sẽ ra sao.
Chiếc ghế thế nào, con người thế ấy. Phù hoa, kệch cỡm, vô nhân.