Nguyễn Hoàng Hải
Mấy hôm sau mẹ và thằng em tôi được nghỉ lễ Phục Sinh, chúng tôi lên
tàu điện đến nhà bác gái tôi - một người bạn thân của mẹ tôi ở Postdam.
Postdam là 1 địa điểm du lịch nổi tiếng ở Đức, một thành phố cổ với các
cung điện nổi tiếng thế kỷ 17 khi nước Đức còn là đế chế Phổ huy hoàng
một thời của Châu Âu. Vợ chồng Bác tôi có 2 cô con gái đều rất xinh đẹp,
tôi quen cả hai từ hồi còn bé xíu khi ở Việt Nam, cô chị bằng tuổi tôi
nên đã lấy chồng, cô em kém tôi 4 tuổi học Kiến Trúc Berlin cùng ngành
với tôi. Ối giời ôi, gái Việt Nam sang Tây lâu ngày NGON lắm các bạn nam
giới ạ, hình như ăn bơ sữa nó TRẮNG ra thì phải, thậm chí tóc cũng VÀNG
mới lạ chứ, vì vậy tôi đoán ... mà thôi ai lại KỸ đến thế? Cô em út
xinh xinh là, trắng nõn, may mà ở bên Đức chứ ở Việt Nam có khi tôi phải
gọi bác tôi là MẸ lâu rồi. Hèn gì trước khi đến mẹ tôi căn dặn đủ điều,
rồi mẹ tôi chốt rằng: Mày mà cứ vớ vẩn như bên Việt Nam thì tao TỪ mày
đấy nghe chưa, bác với mẹ bao năm này coi nhau như chị em, mày liệu mà
TRÁNH XA con gái nhà người ta ra! Gớm, mẹ tôi xa tôi lâu ngày nên nghĩ
tôi giống mấy cái thằng bên Việt Nam ra đường gặp gái cứ như động kinh,
dãi chảy trắng cả mép, tôi hơi bị KHÁC đấy! Thì đấy, lúc cô em út ra
chào tôi, tôi kiên quyết làm ngơ đek đáp nhờ, mình phải KHÁC chứ! Vì sao
à? Vì tôi mà mở mồm thì có khi dãi nó PHUN cmn ra thành VÒI ấy chứ,
nhục bỏ mẹ! (Đùa tý cho vui thôi chứ chẳng may em nó vào đọc được fb của
tôi xấu hổ chết đi được! Em nhỉ? HEHEHEHEH)
Hôm đầu tiên cô em út và mẹ đưa 3 mẹ con tôi đi chơi khắp Postdam
thăm cung điện Vua Phổ, nhà hát thành phố, khu vui chơi Universal để xem
phim 3d, rồi chơi mấy trò chơi mạo hiểm... Thú thật là đi với cô em út
toàn chơi mấy cái trò TRẺ CON tôi quên cmn mất mình đã TRƯỞNG THÀNH nên
suýt nữa tôi quên luôn mất cái vụ Trả thù. Run rủi thế nào đến ĐÊM tôi
mò đi wc đập mẹ nó đầu vào cửa kính tôi lại nhớ ra mới MAY chứ!
Bác tôi sống ở 1 ngôi nhà cổ trên khu phố đi bộ mua sắm và du lịch
sầm uất nhất Postdam rộng khoảng 200 m2 cao 4 tầng, phía ngoài là cửa
hàng Sushi của vợ chồng cô chị cả, phía trong là nhà ở và sân trong. Bác
tôi mua ngôi nhà đó khoảng năm 2000, năm 2007 giá của nó vẫn không thay
đổi 1 xu, thậm chí giá BĐS của Đức 10 năm vừa qua không thay đổi, tôi
nhận thấy rằng nền kinh tế của Đức không hề dựa vào tính CƠ HỘI mà dựa
vào giá trị cốt lõi của sản phẩm. Biết tôi học kiến trúc, Bác tôi mang
cho tôi 1 quyển hồ sơ, tôi tạm gọi là Lịch sử về ngôi nhà, nó dày khoảng
20cm với hàng loạt bản vẽ và giấy tờ, trong đó có cả quá trình xây dựng
ngôi nhà vào năm 1771 như thế nào? Ông chủ đầu tiên là ai? Chủ sau cải
tạo cái giề? Cái chòi trên mái là do Phát xít Đức làm thêm để bắn tỉa ra
sao? Nó đã từng bị hủy hoại thế nào khi Hồng Quân LX tiến vào? Thậm chí
nó kỹ đến nỗi ghi chú ra rằng: cánh cửa sổ hiện nay có 5 lớp sơn! Tôi
thực sự khâm phục khi nghĩ đến 1 đất nước bị tàn phá trong chiến tranh
lại có thể lưu trữ tài liệu hoàn hảo đến như vậy. Nhưng cũng không bằng
Việt Nam mình được, tôi đã từng đi sao lưu giấy tờ về đất đai tại Sở mà
ai cũng biết là sở gì đấy; có cái chị cán bộ 1 cửa dễ thương lắm, chị
bảo: Hà Tây chuyển về Hà Nội thì MẤT cmn hết rồi, em lên TP thử tìm xem?
Đấy, gộp Tỉnh vào Thành phố khác đêk gì CHIẾN TRANH!
Tôi nhận ra rằng ở Đức, khi bạn mua một ngôi nhà cổ có nghĩa là bạn
không những sở hữu một bất động sản có giá trị lịch sử văn hóa mà bạn
còn trở thành 1 phần của Lịch sử thành phố này: Tên bạn giờ đây đã gắn
với lịch sử NGÔI NHÀ. Bác tôi nói, khi mua ngôi nhà này, trước khi cải
tạo nó, Thành phố cử hẳn 1 Kiến trúc sư đến phối hợp với với KTS gia
đình thuê cải tạo để hướng dẫn cách sơn mặt ngoài, sơn cửa sổ, chỉ dẫn
cách thức để cải tạo ngôi nhà cho phù hợp với gia đình hiện đại mà không
làm mất đi vẻ cổ kính và hình thức kiến trúc vốn có của nó. TP cũng cấp
cho màu sơn mặt ngoài ngôi nhà cho phù hợp với tuyến phố. Đúng là Tư
bản rỗi hơi quá các bạn nhỉ? Phức tạp và mất thời gian, cứ đơn giản như ở
Việt Nam mình thì mới ra KHU PHỐ CỔ chứ, trông nó như cái chuồng gà
chắp vá cũ mới lung tung cả, TP thì lập bao nhiêu dự án bảo tồn toàn
trên giấy nên bà con chờ DÀI hết cả CỔ, ra đường ông nào ông nấy nom như
ĐÀ ĐIỂU cả lũ, nhìn cả người thì 90% là CỔ nên chả gọi là khu phố CỔ là
giề?
Cô chị cả đã có chồng lại cùng tuổi nên tôi giao tiếp thoải mái hơn,
chúng tôi coi nhau như bạn bè, chồng cô chị cũng đồng niên với tôi nên
chúng tôi cũng nhanh chóng thân nhau. Nói thật tôi chỉ ước cô chị - bạn
tôi là ĐÀN ÔNG thì vụ trả thù của tôi XONG cmn lâu rồi, tiếc là bạn tôi
lại là ĐÀN BÀ. Nhưng bạn tôi rất hiểu tâm lý đàn ông, tối hôm ấy bạn tôi
bảo chồng đưa tôi và thằng em đi Bar xõa cho biết Bar Tây nó thế nào?
MK, tôi mừng rơi nước mắt, nếu mẹ tôi không bắt tôi TRÁNH XA trước thì
tôi đã nhảy lên ôm hôn bạn tôi rồi!
Hai vợ chồng bạn tôi là tay chơi lắm, có mấy cái cửa hàng chuyên bán
Sushi cho Tây nên thu nhập cũng khá. Ăn uống ở nhà xong 9h chúng tôi
phóng ô tô lên Bar chơi. Lên cái Bar đầu tiên ở Postdam cứ như cái hội
thảo, dân chơi toàn mặc vet với váy dạ hội lịch sự đéo tả được, gái mú
thì ngon lắm nhưng toàn túm năm tụm ba nói chuyện, chỉ vái đứa ra sàn
nhún nhảy mà nhạc đánh như ở quán ...caffe. Thấy tôi có vẻ chán, bạn tôi
bảo nếu thích sôi động thì lên Berlin, thế là cả hội lại phi lên Berlin
mất cụ nó gần 30 phút trên đường. Bar ở Berlin đúng là sôi động khác
hẳn, nó tập trung gần chục cái Bar tại 1 con phố nên có thể chạy bộ từ
quán này sang quán khác mất vài phút. Cái Bar thứ 2 chúng tôi đi cứ như
cái chợ vỡ, dân chơi đập phá nhảy nhót điên cuồng, nhạc với ánh sáng
tuyệt vời, vui lắm nhưng tôi cứ thấy nó THIẾU cái gì đó? Bạn tôi biết ý
lại chuyển Bar, sang cái thứ 3 thì đúng là tương đối phù hợp với tôi,
gái phục vụ ở đó chỉ mặc mỗi đồ lót, gớm tôi nhìn ngực mà no căng cả
mắt, tỉnh cả ngủ. Bạn tôi bảo:
- Cái này được chưa?
- Vẫn ...hơi thiếu! Tôi nói.
Thế là lại chuyển Bar, sang cái Bar thứ 4 thì đúng là chuẩn không cần
chỉnh! Đơn giản là vì nó là club Thoát y! Ối giời ôi! Nhìn gái ở club
này nó nhảy thoát y trên bục tôi quên cmn mất cả thời gian luôn, có cả
gái Việt Nam nữa mới lạ chứ. Giơ máy ảnh lên chụp thì nó hết cmn pin vì
cả ngày chụp toàn nhà với cửa ngu ngu là. Thế là tôi cứ phi như con thoi
từ chỗ nọ sang chỗ kia, chỗ nào đang múa may tôi bỏ qua, chỗ nào cởi
gần hết tôi mới chạy ra xem. TS cái bọn Tư bản mỗi góc nó để 1 cái sân
khấu cách nhau mấy chục mét, chạy đi chạy lại mệt ơi là mệt! Đéo mẹ tiên
nhân, xem thoát y mà như chạy maraton, toát hết cả mồ hôi hột. Nhưng
tôi không thấy mệt, tôi có cảm giác có thể CHẠY cả đêm cũng được, tôi
đang trong giai đoạn KHỞI ĐỘNG để TRẢ THÙ mà. Tuy nhiên bạn tôi nghĩ
khác, đúng lúc cao trào bạn tôi bảo với chồng và tôi:
- Về thôi, đi ăn 1 chút để ngủ mai còn dậy sớm!
Giá mà bác tôi đẻ con trai có phải hơn không, dù sao thì bạn tôi cũng
là phụ nữ, nếu bạn tôi là đàn ông đời tôi đã khá hơn nhiều rồi. Ôi trời
đất ôi, Cơ hội Trả thù dân tộc ngàn năm có 1 của tôi đã bị bạn tôi phá
hoại không chút thương xót, đau ơi là đau...
Hôm sau 3 mẹ con tôi đi bộ từ nhà bác tôi thăm quan cung điện vua Phổ
cả một ngày rồi phải về ngay tối hôm đó vì ngày mai cả mẹ và em tôi đều
phải đi làm. Tôi gạt nước mắt chia tay bác tôi, vợ chồng bạn tôi và cô
em út, tôi KHÓC không phải vì tôi BUỒN mà vì tôi TIẾC đéo tả được hu hu
hu ối giời ôi là giời ôi!!!
Về Berlin đúng là buồn thật các bạn ạ, cả ngày tôi ngồi bán hàng cho
mẹ tôi, chiều tôi đi đá bóng với bọn Tây cùng mấy đứa cháu 9x. Bọn Tây
khoái đá bóng với tôi lắm vì tôi toàn chuyền cho chúng nó ghi bàn, mấy
đứa cháu thì cực kỳ quý tôi lắm, đi đâu cũng rủ tôi đi. Tôi có 2 thằng
cháu, một thằng sinh năm 89, một thằng sinh năm 91 cao gần 1,8m đẹp trai
như Hàn Quốc. Thằng 91 có mấy con bạn Tây xinh xinh là, cháu tôi nó bán
hàng quần áo thời trang cho Armani nên quen biết nhiều dân chơi. Biết
tôi đang KHAO KHÁT trả thù, nó bảo:
- Chú ở đây thêm 1 thời gian đi đá bóng với cháu, thế nào cháu cũng lừa cho chú 1 con bé 9x! Bên này gái nó DỄ lắm!
Thú thật với các anh em nam giới là gái 9x dân chơi bên này nó khác
bên Việt Nam mình có 2 chỗ thôi: 1 là NGỰC nó to gấp 3, 2 là nó đi xe
Porsche mui trần! Nhìn chúng nó phóng qua vẫy tay chào thằng cháu tôi mà
mắt tôi LỒI cmn cả mắt ra ngoài, đéo mẹ tiên nhân gái xinh thế này sống
thế đek nào được?
Nhưng tôi không có thời gian nữa, tôi chán ở bên Đức rồi, tôi nhớ Hà
Nội ngột ngạt của tôi, tôi nhớ bạn bè tôi, nhớ các em gái KẾT NGHĨA của
tôi, tôi nhớ đội bóng, nhớ quán bia hơi, trà đá... Giờ này chắc bọn bạn
tôi đang uống bia chém gió đây, bạn bè tôi THÂN nhau lắm, uống bia mà
thiếu thằng nào là đem thằng đó ra làm trò cười ngay nên hầu như lần nào
cũng phải đi đủ, ĐỊNH MỆNH chúng mày!
Gần sát ngày về thì ông chú tôi bạn mẹ tôi gọi tôi sang nhà ăn TIẾT
CANH, vùng mẹ tôi ở có khoảng 30 gia đình người Việt nên thân nhau lắm,
tôi sang đây ăn uống toàn vào quán của Việt Nam mà chưa bao giờ người ta
lấy tiền của tôi, ai cũng bảo 1 câu: Mẹ cháu với cô là CHỊ EM! Sang Tây
mới thấy tình đồng bào thật đáng trân trọng, ai cũng coi nhau như gia
đình, khác hẳn cách chúng ta sống ở Việt Nam chỉ nhăm nhe ném cứt sang
nhà hàng xóm, thật kỳ lạ?
Khi tôi xuống thì các ông chú đã ngồi đấy rồi, ở giữa là cái mâm tiết
canh to tướng, nghe đâu chú tôi mới SĂN được con lợn rừng, săn bằng Ô
TÔ. Vùng mẹ tôi ở xung quanh là rừng rậm nên bao nhiêu là thú rừng,
thành phố phải căng dây thép dọc 2 bên đường và đào hầm xuyên đường để
thú rừng chui qua nhưng chúng nó ngu lắm, cứ cắn dây thép chạy ngang qua
đường đặc biệt là LỢN. Bình thường thì Tây nó không đâm làm gì, chỉ dân
Việt Nam mình gặp Lợn rừng là đâm tung cả đàn, lợn mẹ lợn con văng tung
tóe cả rồi nhặt bỏ vào xe mang về đánh tiết canh. Khi đưa xe đi bảo
hành bọn Tây ngạc nhiên lắm, cứ bảo: Đéo hiểu sao cái bọn Việt Nam chúng
mày tuần nào cũng có thằng ĐÂM vào LỢN RỪNG thế hả? Ăn uống nó say ông
chú tôi bảo với tôi:
- Chú biết mày đang lo cái vụ TRẢ THÙ, tý đi với chú!
Ối giới ôi, cuối cùng tôi cũng trả được thù các bạn ạ, tôi thù dai
dai là, nhưng cái giá trả thù bên này nó ĐẮT đéo tả được, thù dai thế
này có khi PHÁ SẢN mất. Thế là sau 2 lần trả thù với 2 quốc gia khác
nhau tôi như người tìm được ra chân lý cuộc sống, tôi về Việt Nam ngay
hôm sau với phong thái ngẩng cao đầu của 1 người CHIẾN THẮNG, người nhẹ
như bay!
Tạm biệt nước ĐỨC nhé! Hẹn gặp lại lần sau, mình vẫn chưa hết THÙ đâu! Cứ đợi đấy!
Về Việt Nam có lần tôi đá bóng với đội Minsk Club toàn Tây, có 1 thằng KTS người Đức, lúc ngồi uống bia ở Hàng Tre, tôi hỏi nó:
- Dân tộc Đức làm thế nào mà có thể xây dựng đất nước HÙNG MẠNH và GIÀU CÓ như vậy từ đống tro tàn thế?
- Do dân tộc Đức chúng tao CẦN CÙ, TIẾT KIỆM, NỖ LỰC và ĐOÀN KẾT! Việt Nam cũng có thể làm như Đức được thôi!
- Phải ĐOÀN KẾT nữa à? Không đoàn kết có được không?
- Không được!
- Thế thôi, bọn tao đéo cần GIÀU đâu, đoàn kết khó bỏ mẹ!
Nghe nó nói bực đéo tả được các bạn nhỉ? Tôi cũng đéo muốn tranh luận
thêm 1 câu nào nữa, mà nhân tiện đây tôi nói luôn: Tôi đéo viết phần 4
nữa đâu và các bạn cũng đừng hóng nữa, tắt Fb và lo làm việc đi! Cười
thế chứ cười nữa mình vẫn NGHÈO mà????