Chris Le
Dân Luận: Những ngày gần đây, cư dân mạng xôn xao việc NSUT Nguyễn Chánh Tín vỡ nợ, siết nợ và ông được các đồng nghiệp kêu gọi giúp đỡ qua cơn hoạn nạn... Dư luận trái chiều, người cảm thương xót xa cho một nghệ sĩ tài hoa lên voi xuống chó... Người nghi ngờ và đặt ra nhiều câu hỏi... Dân Luận xin gởi đến bạn đọc 1 bức thư của 1 bạn trẻ trên mạng gửi NS Nguyễn Chánh Tín... Dù sao chúng tôi cũng chia buồn với ông... cuộc đời vô thường ai biết được ngày mai...
THƯ GỬI CHÚ, NGƯỜI ĐƯỢC CẢ GIA ĐÌNH CON NGƯỠNG MỘ
Thưa chú,
Con định bụng sẽ không nói chuyện này, thiên hạ kẻ xót thương người
bức xúc quá nhiều rồi, nhưng chiều nay đọc một tờ báo uy tín, lại nghe
chú nói "ngân hàng mà tịch thu nhà chắc chỉ có ra trước cổng mà nằm",
con không chịu được.
Chú đang định ăn vạ đó sao?
Thưa chú, cuộc đời và nghiệp dĩ đã cho chú quá nhiều, khán giả cũng
đã cho chú quá nhiều để có chỗ đứng, có tài sản. Việc chú đánh mất nó
đâu phải lỗi của họ đâu chú?
Chú nói chú đang sống như ăn mày. Không phải vậy đâu, ăn mày là phải
ngửa tay đến trước mặt từng người kìa. Chú đâu có xin xỏ ai đâu mà biểu
ăn mày. Chú chỉ ăn mày...dĩ vãng, cái dĩ vãng sáng chói của chính mình.
Nói thiệt, con thấy chú càng nói càng kỳ. Phải chi chú bệnh nặng
không tiền chữa, con tin anh chị em nghệ sĩ và khán giả sẵn sàng cùng
nhau dang tay làm một chương trình thiện nguyện gì đó (như đã từng làm
nhiều lần) để gom góp dăm ba trăm triệu chia sẻ với chú. Đằng này chú
nói mình mỗi ngày còn có thể đánh bao cát mà. Vậy điều chú mong muốn ở
đây là giữ lại cái nhà? Con biết nhà chú. Trời ơi, nó là nỗi thèm thuồng
của 99 phần trăm người Saigon này đó chú. Bây giờ nó xuống giá rồi.
Nhưng xuống rồi là còn bao nhiêu? _Hơn 10 tỉ. Con biết, mất đi khối tài
sản tích góp cả đời, ai cũng hoảng, cũng quẫn nhưng con mong chú tỉnh
táo để thấy rằng đó là một số tiền lớn, lớn lắm chú ơi. Xây được 300
ngôi nhà mơ ước đó chú.
Chú có biết, ngay cả trong thời khắc đen tối nhất của mình, chú vẫn
còn sáng sủa hơn hàng chục triệu người trên cái đất nước này? Rất nhiều
doanh nhân thua lỗ hàng trăm hàng ngàn tỉ đến nỗi phải vào tù, phải tự
tử, phải vô trại tâm thần, phải ra đường chạy xe ôm nhưng họ có kêu than
đâu? Vì sao? _Vì khi bước chân vào thương trường, họ phải trang bị cho
mình kỹ năng chấp nhận, nôm na là "có sức chơi, có sức chịu". Rất nhiều
người, ở gần nhà con thôi nè, lao động nặng nhọc nhưng mỗi trưa chỉ dám
ăn cơm trắng với nước tương. Rất nhiều đứa trẻ và cô giáo phải đến
trường bằng cách nhắm mắt nín thở chui vô bọc nilon.
Và rất nhiều người vì lo cho con vào đại học, nợ ngân hàng bảy tám
triệu cả chục năm không trả nổi. Họ không có nổi cục đất chọi chim,
không có gì để bán, ngân hàng chẳng có gì để nắm vào mà phát mãi. Nhưng
họ biết kêu ai? Chú thì khác, chú có nợ nần gì đâu? Giao cái nhà cho
ngân hàng, sòng phẳng ngay. Chú đi thuê căn nhà nhỏ mỗi tháng vài triệu
chờ ngày sang Canada đoàn tụ với con trai mình cũng được mà? Chú nói
xong việc này chú sẽ làm điều đó. "Xong việc này" là trả xong nợ ngân
hàng? Mang cái nhà ra trả, việc này sẽ xong ngay, và chú sẽ sang đó.
Vậy, việc giữ lại cái nhà có quá cần thiết đến độ này không chú?
Chú biết không, từ bà nội đến ba và các cô chú con, ai cũng ngưỡng
mộ tài năng, nét đẹp và những vai diễn của chú. Con thì thích giọng hát
chú từ nhỏ nhưng hình ảnh chú đã sụp đổ, hoàn toàn sụp đổ trong lòng con
từ cái đêm con được gặp chú, thấy cách chú hành xử với những người xung
quanh.
Chú ơi, con thấy vầy nè, khi chú trên đỉnh cao, chú trịch thượng với
cuộc đời, với nhiều người, chú chẳng sẻ chia với ai chút nào; khi chú
xuống vực sâu, chú thống thiết vậy là không công bằng. Chú có để ý rằng
những người đang kêu gọi giúp đỡ chú là những người ít thân thiết và
chẳng biết nhiều về chú không? Và chú nên đặt câu hỏi "vì sao?".
Chú lớn tuổi hơn ba con nữa, nên con đâu dám ăn gan Trời mà khuyên
can gì chú nhưng nếu là con, con sẽ tỉnh táo nhận ra rằng trông đợi
người khác giúp mình 10 tỉ để mua (lại) cái nhà là điều hoang đường. Con
cũng sẽ không nói thêm gì nữa, bởi càng nói càng kỳ. (Mà tỉ như có may
mắn được ủng hộ đủ để giữ cái nhà, con cũng sẽ khó mà thanh thản khi lắm
lúc nghĩ tới cô sinh viên nào đó đã phải nhịn ăn sáng một tuần để góp
vào cái nhà cao này 100 ngàn; khi bước ra khỏi cái cửa rộng là chứng
kiến ngay nhiều phận đời bươm rách). Và con sẽ học về lẽ vô thường.
Chúc chú chân cứng đá mềm.
Một khán giả quèn,