Người Buôn Gió trả lời phỏng vấn Thanh Phương RFI
Blogger Người Buôn Gió ( Bùi Thanh Hiếu ) trong studio của RFI ngày 18/07/2013. Đức Tâm/RFI
Người ta thường nói « Thời thế tạo
anh hùng ». Từ những hoàn cảnh đặc biệt nào đó sẽ sản sinh ra một nhân
vật đặc biệt. Có thể xem blogger Người Buôn Gió, tức Bùi Thanh Hiếu, là
một trong những nhân vật đặc biệt đó. Từ một đứa con của ngõ Phất Lộc,
Hà Nội, một khu phố bình dân, nơi tập trung những thành phần « tiền án,
tiền sự », Bùi Thanh Hiếu nay lại được trọng vọng đến mức chính quyền
của Weimar, một thành phố được coi như là biểu tượng văn hóa của nước
Đức và của châu Âu, đã cấp cho anh một học bổng để sang đây sáng tác.
Do tại Việt Nam vẫn
không có báo chí tư nhân, cho nên gần như toàn bộ những nhà đấu tranh
dân chủ, những nhà hoạt động nhân quyền đều phải sử dụng mạng Internet
làm vũ khí đấu tranh, làm phương tiện vừa để thông tin, vừa để trình bày
quan điểm.
Nhưng trường hợp
blogger Người Buôn Gió đặc biệt ở chỗ anh không phải là một nhà trí
thức, một nhà lý luận cao siêu, mà chỉ là một người có suy nghĩ rất thực
tế. Con đường đi đến đấu tranh của anh rất đơn giản, bình bị như chính
cuộc đời của một người dân khu phố nghèo. Từ chổ cọ sát với những bất
công xã hội, máu giang hồ của anh đã chuyển biến thành ý thức đấu tranh
dân chủ.
Ngày 17/04 vừa qua,
sau một thời gian bị phía Việt Nam dùng đủ mọi cách để cản trở, blogger
Người Buôn Gió cuối cùng đã đến được thành phố Weimar của Đức trong
khuôn khổ chương trình học bổng do thị trưởng thành phố này cấp cho
những văn nghệ sĩ từ các nước được mời đến tham quan và lấy cảm hứng
sáng tác, tại thành phố được coi là biểu tượng của văn hóa châu Âu này.
Sau 3 tháng viết liên
tục mỗi ngày, blogger Người Buôn Gió đã hoàn tất khoản phân nữa cuốn
sách và anh đã tự thưởng cho mình một chuyến đi thăm vài nước châu Âu,
trong đó có Pháp, trước khi trở lại Đức hôm nay 24/07 để tiếp tục sáng
tác.
« Từ Phất Lộc đến Weiwar », đó là tựa cuốn sánh mà blogger Bùi Thanh Hiếu dự định sẽ hoàn
tất vào tháng 9 tới, kể lại quảng đời của anh từ thời niên thiếu cho đến
hiện nay. Trên con đường từ Phất Lộc đến Weimar đó, blogger Người Buôn
Gió đã trải qua rất nhiều thử thách cam go, đã bị nhiều trấn áp và đã
chịu cảnh tù đày.
Nhưng đối với anh,
những hy sinh đó là tất yếu đối với những người đã dấn thân đấu tranh,
nhất là đấu tranh với một chế độ độc đoán như Việt Nam. Đó là điều mà
blogger Người Buôn Gió/Bùi Thanh Hiếu đã nhấn mạnh trong cuộc phỏng vấn
được thực hiện tại phòng thâu của RFI Việt ngữ ngày 18/07 vừa qua.
RFI : Không chỉ «
Từ Phất Lộc đến Weimar », mà blogger Người Buôn Gió còn đi đến một số
nước châu Âu khác trong đó có Pháp. Vậy thì cảm tưởng của anh khi lần
đầu tiên đặt chân đến Paris là như thế nào ?
Blogger Người Buôn
Gió : Cái đầu tiên làm tôi ngỡ ngàng là những kiến trúc rất là đồ sộ,
nguy nga của Paris. Và một điều rất đặc biệt là trên các cửa sổ, ban
công của các ngôi nhà này, người ta trồng hoa, chứ không phơi quần áo,
treo biển quảng cáo, hoặc đưa ra những vật dụng : nồi niêu, soong chảo,
như ở Việt Nam.
RFI : Tức là mỗi
khi nhìn thấy những hình ảnh ở nước ngoài thì anh liên tưởng ngay đến
đời sống ở Việt Nam. Vậy thì khi rời Việt Nam sang Đức để sáng tác, sự
thay đổi môi trường đã có tác động như thế nào đến suy nghĩ của anh ?
Blogger Người Buôn
Gió : Sự thay đổi lớn nhất đó là cảm giác yên tâm, không bị ai quấy rầy,
không bị ai triệu tập, không bị ai đến làm phiền. Tôi có thể ngồi nhà
tập trung viết một cách thoải mái.
RFI : Cuốn sách của anh được viết đến đâu rồi ?
Blogger Người Buôn
Gió : Cuốn sách đã hoàn thành được 50% rồi, tương ứng với thời gian tôi
sẽ ở đây. Trong sáu tháng, thì ba tháng tôi đã hoàn thành được 50% và
tôi tự thưởng cho mình một chuyến đi chơi trong một tuần, sau đó lại về
viết tiếp.
RFI : Hầu như ngày nào anh cũng viết ?
Blogger Người Buôn
Gió : Vâng, có ngày tôi viết 1000 từ, hoặc 7000 từ và có ngày viết tới
10.000 từ. Song song đó, tôi tiếp tục viết trên blog những vấn đề trong
nước mà tôi quan tâm.
RFI : Anh có thể « bật mí » sơ sơ về nội dung cuốn sách mà anh đang viết ?
Blogger Người Buôn
Gió : Như tựa của cuốn sách « Từ Phất Lộc đến Weimar » ( Phất Lộc là nơi
tôi sinh ra và Weimar là nơi mà tôi được mời đến để nhận học bổng viết
sách), tôi viết về cuộc đời của mình, từ tuổi thanh thiếu niên cho đến
lúc tôi đặt chân đến Weimar.
RFI : Từ thời
thiếu niên của đến nay, đã có nhiều thay đổi, biến động trong thời cuộc
của Việt Nam, vậy thì những sự kiện gì để lại dấu ấn mạnh nhất trong
quảng đời đó ?
Blogger Người Buôn
Gió : Trong cuốn sách đó có rất nhiều biến động. Từ đứa con của một khu
phố bụi đời như kiểu Harlem của Mỹ mà tôi đọc trong sách, khu phố mà chỉ
có những người mang « tiền án, tiền sự », như bản thân tôi, mà nay lại
được đến thành phố Weimar, được mệnh danh là trung tâm văn hóa của Đức,
nơi có những thi hào nổi tiếng, thì đó là cả một sự khác biệt rất lớn.
Sư thay đổi đó chính
là do những biến động của xã hội Việt Nam và của số phận cá nhân con
người. Đầu tiên, tôi không quan tâm đến các vấn đề xã hội, chỉ lo kiếm
tiền, vun vén cho gia đình mình. Nhưng khi con tôi sinh ra trong bệnh
viện, tôi phải hối lộ cho các bác sĩ. Rất may là con tôi bảo toàn được
tính mạng.
Sau đó, tôi nghĩ rằng
nếu mình chỉ lo kiếm tiền cho con mình, nhưng với những cẩu thả, tắc
trách, quan liêu, vì những chủ quan của xã hội, liệu con mình có thể
sống được, vậy thì kiếm tiền nhiều để làm gì ? Từ suy nghĩ đó, tôi băt
đầu đưa những bài viết lên với mong muốn cải cách đạo đức, cải cách thói
làm việc trong đất nước.
RFI : Từ việc
tham gia đấu tranh đem tới một xã hội tốt đẹp hơn, anh đã được sự chú ý
của quốc tế và đã được phía Đức mời sang đây để viết sách...
Blogger Người Buôn
Gió : Tôi xin cắt lời anh ở đây. Khi tôi tham gia việc đấu tranh đòi hỏi
công bằng bác ái cho xã hội, thì trước khi được người Đức chú ý, trước
đó rất là lâu, tôi đã được chính quyền Việt Nam « chú ý » rất là nhiều,
bằng những lần bắt bớ, triệu tập, khám xét nhà cửa.
Khi tôi thấy xã hội
này có nhiều bất công,tôi phản ánh những bất công ấy và việc này là hoàn
toàn đúng theo lương tâm và pháp luật. Khi tôi bị chính quyền trấn áp,
không cho tôi viết, thì tôi lại càng tin những việc mình làm là đúng và
tôi phải tiếp tục làm như thế. Chừng nào mà một người lên tiếng cho nhân
quyền, tự do, công bằng không bị chính quyền làm khó dễ thì lúc đó mới
là sự tiến bộ.
RFI : Cuốn sách mà anh viết cũng phản ánh con đường đấu tranh mà anh đã trải qua?
Blogger Người Buôn
Gió : Cuốn sách của tôi chỉ kể lại cuộc đời của tôi một cách khách quan,
trung thực, chứ tôi không dùng các thủ thuật, ẩn dụ, hướng người đọc
đến ý này ý kia như những nhà văn khác. Còn cuốn sách đó phản ánh như
thế nào thì tùy theo độc giả.
RFI : Như vậy đây là một cuốn tự truyện hơn là tiểu thuyết. Vậy thì dự tính khi nào anh hoàn thành cuốn sách này ?
Blogger Người Buôn Gió : Theo kế hoạch thì khoảng 10/09 thì tôi sẽ hoàn thành.
RFI : Khi hoàn thành thì phía Đức họ sẽ sử dụng cuốn sách này như thế nào ?
Blogger Người Buôn Gió : Họ sẽ tìm người dịch và cho in cuốn sách này. Họ đã đặt vấn đề với nhà xuất bản rồi.
RFI : Thành phố
Weimar này có truyền thống mời các nhà văn bị truy bức từ các nước để có
một không gia tự do sáng tác. Như vậy anh đã thụ hưởng không gian tự do
sáng tác này như thế nào ?
Blogger Người Buôn
Gió : Trong thời gian ở Đức, tôi được họ đối xử tốt. Họ cấp cho tôi một
căn hộ với đầy đủ vật dụng. Chi phí cho căn hộ : tiền thuê, tiền
Internet, tiền điện... họ chi trả hết. Ngoài ra họ mua cho tôi những bảo
hiểm như bảo hiểm về sức khoẻ. Mỗi tháng họ cho tôi 700 euro để mua
thức ăn. Tôi sống khá thoải mái với số tiền ấy.
RFI : Chắc là nhờ không khí yên bình ở đây mà anh sáng tác nhanh hơn so với ở Việt Nam ?
Blogger Người Buôn
Gió : Vâng, ở bên đây, tôi cảm thấy yên tâm, không lo lắng gì, nên tôi
có thể tập trung viết rất là nhanh, chứ còn ở trong nước, tôi sẽ bị chi
phối, không bao giờ viết được như thế.
RFI : Song song
với việc viết sách, anh vẫn tiếp tục viết trên các trang blog, trang
Facebook, tức là anh vẫn tiếp theo dõi tình hình Việt Nam, vẫn viết
những bài phản ánh, phê bình, chỉ trích. Có thể nói là nếu không
Internet thì sẽ không có Người Buôn Gió. Anh có nhận định thế nào về tác
động của Internet đối với cuộc đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền ở
Việt Nam ?
Blogger Người Buôn
Gió : Với việc Internet thâm nhập vào Việt Nam, những người đấu tranh
dân chủ có điều kiện để phát biểu những ý kiến ngày càng nhiều hơn, về
số lượng lẫn chất lượng. Nhưng số người bị bắt cũng ngày càng nhiều hơn.
Hồi Internet mới được phổ cập ở Việt Nam thì người ta chỉ biết đến Lê
Chí Quang là người viết trên mạng và bị bắt. Nhưng đến năm 2012, số
người bị bắt lên tới 30 người trong vòng một năm.
RFI : Trong số
những người bị bắt gần đây có luật sư Lê Quốc Quân, người mà theo nguyên
tắc đã ra toà, nhưng phiên xử đã bịdời lại, có lẽ là do chuyến viếng
thăm Hoa Kỳ của chủ tịch Trương Tấn Sang. Còn tình trạng sức khoẻ của
Điếu Cày đang rất nguy kịch do tuyệt thực. Là một người từng trải qua
lao tù ở Việt Nam và nay đang sống ở một đất nước tự do, anh có suy nghĩ
như thế nào ?
Blogger Người Buôn
Gió : Tất nhiên suy nghĩ đầu tiên là tôi rất thương những người như anh
Quân và anh Điếu Cày, vì trước kia tôi cũng có quan hệ, nói chuyện, thậm
chí cùng ăn cùng ngủ với những anh ấy. Thấy các anh trong cảnh tù tội
như thế tôi cũng rất đau lòng và rất muốn làm một điều gì đó để giúp các
anh ấy thoát ra cảnh này.
Nhưng trên con đường
đi đến dân chủ thì tất yếu phải có những hy sinh, nhất là đấu tranh với
một chế độ độc tài như thế. Tất nhiên là trong lòng thì mình mong muốn
là điều đó không xảy ra, nhưng quy luật là thế.
RFI : Sau khi hoàn tất cuốn sách trở về nước chắc là anh sẽ tiếp tục con đường đấu tranh mà anh đã chọn ?
Blogger Người Buôn
Gió : Vâng, tôi sẽ vẫn làm những gì mà tôi đã làm. Trước đây, tôi đang
viết như thế này thì bị bắt vào tù, thì sau khi ra tù tôi vẫn tiếp tục
viết như thế. Còn bây giờ đi nước ngoài trở về, thì tôi cũng sẽ tiếp tục
viết như thế, bởi vì tôi xác định rằng việc mình làm là cho tương lai
của con tôi.
Một người trình độ
hạn hẹp như tôi thì không dám nói xa vời là đấu tranh cho dân tộc, cho
đất nước. Tôi chỉ suy nghĩ đơn giản như một người cha, tức là làm sao
cho thế hệ con mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn.
RFI : Xin cám ơn blogger Người Buôn Gió
Nguồn Tạp chí cộng đồng RFI